Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 339 - Phó Chi cũng muốn đi tỉnh
Cập nhật lúc: 2024-05-07 10:09:03
Lượt xem: 3,015
Trưởng thôn vốn muốn đi cùng Đại Tráng, nhưng ông ta không thể bỏ mặc công việc đồng áng được.
Cộng thêm Lục Ngọc đã ra cữ, một mình cô có thể gánh vác cả xà nhà, cô đi trưởng thôn còn yên tâm hơn tự mình đi.
Lục Ngọc đi ra khỏi ủy ban thôn, dạo một vòng.
Đến chuồng heo, xa xa đã nhìn thấy heo kêu ó é đòi ăn.
Lục Ngọc đi tới vừa hay nhìn thấy mẹ Lục đang nấu cháo heo: “Mẹ, có phải heo đói rồi không?”
Mẹ Lục vừa nhìn thấy cô liền cười: “Mấy con heo này vừa mới cho ăn cả rồi, cũng không biết sao lại ăn khỏe như thế!”
Ngoài miệng thì ai oán, nhưng trong lòng vẫn rất vui, ăn tết xong nuôi, bây giờ heo lớn ở đây đã hơn trăm ký.
Đã nói với Lưu Bàng rồi. Mấy hôm nay sẽ kéo đi mười con heo, mổ trước một lô. Dọn trống chuồng bắt thêm ít heo sữa về.
Một năm có thể nuôi hai lứa heo, thu nhập đủ đầy.
Mẹ Lục nuôi heo vô cùng sạch sẽ, loại gia súc nặng mùi như heo, nhưng Lục Ngọc đi vào gần cũng không ngửi thấy mùi gì.
Mẹ Lục nói: “Con về trước đi, ở đây bẩn. Đợi mổ heo, mẹ để dành sườn cho con.”
Lục Ngọc giòn giã đồng ý.
Anan
Cô về nhà, vừa hay mẹ chồng với dì hàng xóm đang ở trong nhà giỡn với con.
Lục Ngọc ngoan ngoãn nói với mẹ chồng: “Trong thành phố có một cuộc họp triển lãm rau củ, trưởng thôn bảo con đi, Tích Niên giao cho mẹ nhé!”
Tiêu Thái Liên nghe xong liền đồng ý.
Bình thường bà đã thích đứa cháu út này, bế thế nào cũng không đủ.
Chỉ là Tiêu Thái Liên lại nghĩ tới một chuyện: “Đứa nhỏ còn nhỏ, con không cho nó ti, nó uống sữa phải làm sao?” Nếu lớn thêm chút nữa, cai sữa thì có thể uống nước gạo rồi.
Lục Ngọc nói: “Trong tủ lạnh có sữa đã nặn sẵn, hâm nóng một chút là có thể cho nó uống rồi.”
Khoảng thời gian này, lúc cô căng sữa, đã bỏ đông rất nhiều trong nhà.
Lần này Lục Ngọc đi ba ngày, có thể ứng phó được, cho nên mới đồng ý.
Tiêu Thái Liên nghe Lục Ngọc đã quyết định xong xuôi rồi, lập tức nói: “Vậy được, con đi đi, chuyện trong nhà con cứ yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-339-pho-chi-cung-muon-di-tinh.html.]
Dì bên cạnh nghe thấy, nói: “Con còn nhỏ như vậy đã phải ra ngoài làm việc rồi à?”
Tiêu Thái Liên nghe xong, nói: “Đây không phải đều là vì thôn sao? Haiz, người giỏi mệt thật!”
Dì bên cạnh nghe vậy, cũng thấy đúng, trưởng thôn vẫn luôn mong đợi Lục Ngọc ra cữ.
Lục Ngọc về nhà bồng con trai mình thơm một lúc, thằng bé vui vẻ đòi áp mặt, mè nheo, cực kỳ giỏi làm nũng.
Cha cậu là một người rất thanh lãnh, cũng không biết sao con trai lại trở nên dính người như vậy.
Lục Ngọc nói với con: “Mấy hôm nay mẹ phải ra ngoài làm vài việc, con phải ngoan ngoãn ở nhà với bà nội.”
Đứa bé ư hử một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý.
Lục Ngọc lại nói với Phó Chi một chút.
Trước đây Phó Chi có một số giao dịch với Lưu Bàng, Lưu Bàng đồng ý nhượng ra mười phần trăm.
Thực ra Lưu Bàng làm xưởng mới phát hiện, thích ăn và sản xuất sản phẩm thực phẩm là hai chuyện khác nhau.
Những người muốn kinh doanh cùng anh ấy trước đây vừa nhìn thấy mối này không kiếm được tiền gì, nói tới chuyện này đều lập tức chuyển chủ đề, giống như sợ anh ấy mượn tiền vậy.
10% này của Phó Chi tốn bốn ngàn tệ.
Tính ra Lưu Bàng cũng không lỗ chút nào.
Những người khác không thể một lần lấy ra mức giá này mua một xưởng vừa mới khởi bước vẫn chưa vận doanh.
Phó Chi ra tay hào phóng khiến Lưu Bàng kinh ngạc, không ngờ mẹ nuôi của Lục Ngọc thâm tàng bất lộ, có nhiều tiền như vậy.
Phó Chi nói: “Mẹ đi cùng các con một đoạn, mẹ đến tỉnh.”
Bây giờ bề ngoài thân thể của Phó Chi đã khá tốt, nhưng vẫn có một số vấn đề suy tổn.
Lục Ngọc nói: “Một mình mẹ đi ạ?” Cô có hơi lo lắng.
Phó Chi thấy cô như vậy, trong lòng cũng cảm động nói: “Mẹ đã lớn thế này rồi, biết bảo vệ tốt bản thân, con yên tâm đi, mẹ ra ngoài dạo một chút, thuận tiện làm một số chuyện riêng, mẹ sẽ luôn để tâm tới việc kinh doanh này!”
Lục Ngọc thấy bà ấy đã nói như vậy rồi, cũng không khuyên được, chỉ đành nói: “Nếu có chuyện thì phải gọi điện thoại về thôn.” Lục Ngọc không có điện thoại, chỉ có thể liên lạc về thôn, cô vào trong thành phố, ba ngày nữa sẽ về thôn.
Phó Chi thấy Lục Ngọc quan tâm bà ấy như vậy, trong lòng rất ấm áp, trịnh trọng gật đầu, coi như đồng ý.