Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:52:14
Lượt xem: 1,955
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Tống Ngọc không chịu nổi sự thúc giục của thuộc hạ, cuối cùng mới cưỡi ngựa rời đi.
Tiếng thở dài của Tố Hòa tỷ tỷ vang lên từ phía sau.
"Bước ba bước lại ngoái đầu nhìn, rõ ràng là không nỡ."
Câu này ta nghe hiểu.
"Tống Ngọc rõ ràng không nỡ, vậy tại sao chàng còn phải đi?"
Tố Hòa tỷ tỷ cười khổ, như đang hồi tưởng chuyện cũ.
"Luôn có lý do không thể không đi."
Lý do không thể không đi?
Tống Ngọc có thể có lý do gì?
Tố Hòa đứng dậy đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay, mở cửa sổ trước mặt ta.
Chim chóc bị kinh động, bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ còn lại dấu chân ngựa lốm đốm.
"Tống Ngọc là tướng quân, chàng ấy không thể sống vì một người."
Tố Hòa tỷ tỷ quay đầu nhìn ta, đáy mắt có chút bi thương, "Nếu có cơ hội, thì hãy đi tìm hắn đi.”
"Đừng giống như ta, giữ phòng không, chờ một người không biết còn có thể trở về hay không."
Trong lòng như có một chỗ nứt ra, bộc phát ra dục vọng mãnh liệt.
Ta kìm nén nhịp tim, hỏi: "Thật sự có thể sao?"
Tố Hòa mỉm cười: "Ngựa chiến chạy rất nhanh, muộn rồi sẽ không đuổi kịp nữa."
4
Lúc ta rời đi, Tố Hòa tỷ tỷ vẫn đang thở dài nhìn chiếc vòng ngọc, giống như lúc ta mới đến.
Cũng không biết nàng có thể đợi được người trong lòng hay không.
Ta men theo con đường hành quân của Tống Ngọc đuổi theo, trên đường gặp rất nhiều người tị nạn.
Kéo cả gia đình, già trẻ lớn bé đều có.
Bọn họ không có đồ ăn.
Có người đói đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm vỏ cây gặm.
Một cô bé mặt mày lem luốc nhìn chằm chằm vào ta.
Không nhịn được ánh mắt khát khao của cô bé, tay ta nắm chặt bánh bao hơi thả ra, bẻ nửa cái cho cô bé.
Cô bé ăn ngấu nghiến, suýt nữa thì nghẹn.
Ta vội vàng vỗ lưng cô bé: "Ăn chậm một chút, chậm một chút."
Cô bé ăn xong nửa cái, lại nhìn chằm chằm vào nửa cái còn lại trong tay ta.
Ta nhìn thân hình gầy gò của cô bé, cắn răng một cái, lấy bọc lương thực của ta ra.
Ta là bạch cốt thành tinh, chịu đói giỏi hơn người thường, cho cô bé thêm mấy cái cũng không sao.
Nhưng ta không ngờ, hành động này đã khiến những người tị nạn xung quanh chú ý đến ta.
Bánh bao trắng mới lộ ra một góc, đã có người hét lớn: "Ở đó có đồ ăn! Là bánh bao!"
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy một đám người đen kịt xông về phía ta.
Bọc lương thực bị người ta tranh cướp, ta bị xô ngã xuống đất, bắp chân còn bị ai đó giẫm lên, đau đến thấu tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-3.html.]
Ta nhăn mặt bò dậy từ đám đông, cúi đầu liền thấy một đôi giày ống bằng bạc trắng.
Ta nhìn theo đôi giày lên trên, đó là khuôn mặt mà ta ngày đêm đuổi theo.
Chàng nhíu mày, sau đó giãn ra.
Tống Ngọc ôm eo ta lên, giọng nói bất lực vang lên từ trên đỉnh đầu: "Ta chịu thua nàng rồi."
Chàng đưa ta đến doanh trại đóng quân, cẩn thận xử lý vết thương ở bắp chân cho ta.
Ta nhìn xung quanh một lượt.
Đi bộ lâu như vậy, hình như cũng không đi xa lắm.
"Tướng quân sợ cô nương không đuổi kịp, nên cố ý đi chậm lại một chút."
Ta nhìn theo tiếng nói, là tên thị vệ tên A Bội kia.
Tống Ngọc liếc A Bội một cái: "Nhiều chuyện."
A Bội bĩu môi, lập tức lui ra.
Có lẽ đã chọc trúng tim đen của Tống Ngọc, vẻ mặt chàng có chút chột dạ.
Trong lòng ta lập tức có thêm tự tin: "Chàng biết ta đang đi theo chàng?"
"Biết."
Tống Ngọc trả lời dứt khoát, ta lại nổi giận.
"Biết tại sao chàng không gặp ta?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Tống Ngọc im lặng một lúc, nhẹ nhàng gạt than hồng nhưng không trả lời.
Lại là bộ dạng c.h.ế.t tiệt này.
Ta có chút bực bội, bất chấp vết thương ở chân, kiên quyết đứng dậy muốn đi.
Một lực mạnh bất ngờ siết chặt eo ta, cả người ta mất thăng bằng ngã vào lòng Tống Ngọc.
Xung quanh toàn là hơi thở của chàng.
"Ta không dám."
Ánh mắt Tống Ngọc d.a.o động, bao phủ lấy tôi.
"Ta là người mang mạng sống trên lưỡi dao, nếu mang nàng theo bên mình, có một ngày c.h.ế.t trận sa trường..."
Tống Ngọc ngừng lại một chút.
"Ta không muốn nàng trở thành Tố Hòa thứ hai."
Chàng đỡ ta dậy, ánh mắt dịu dàng như nước.
Lời nói của Tống Ngọc phát ra từ tận đáy lòng, nhưng ta vẫn chưa nguôi giận hẳn.
Ta chọc chọc vào vai chàng, trách móc: "Vậy nên chàng chọn cách bỏ rơi ta mãi mãi? Nếu sợ ta trở thành Tố Hòa tỷ tỷ, chàng không thể liều mạng mà sống sót sao?"
Tống Ngọc bật cười trước bộ dạng của ta.
Chàng nắm lấy tay ta, trịnh trọng cam đoan: "Ta nhất định sẽ liều mạng sống sót, tuyệt đối không bỏ rơi nàng."
Tống Ngọc hồi kinh còn có việc quan trọng cần xử lý, không thể trì hoãn thêm nữa.
Sau khi chân ta không còn đáng ngại, chàng thuê một chiếc xe ngựa, àn ạc với ta xong xuôi rồi mới cùng ta quay về.
Lần này hành trình của bọn họ rất nhanh, không bao lâu sau đã đến phủ của Tống Ngọc.
Ta được chàng ân cần đỡ xuống xe, còn chưa đứng vững đã nhìn thấy một nữ tử đang ngóng trông ở cửa.
Ánh mắt nàng ta vốn dĩ vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy ta thì chợt ảm đạm xuống, nhìn ta đầy cảnh giác.