Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:52:16
Lượt xem: 1,797

Ta quay đầu nhìn sắc mặt Tống Ngọc, chàng không có gì khác thường.

Còn chưa kịp để ta lên tiếng, Tống Ngọc đã giải thích trước: "Lúc trước hồi kinh, A Bội đã cứu một nữ tử từ tay đám lưu dân, nàng ta vì muốn báo ân nên nhất quyết ở lại."

Cuối cùng, chàng còn bổ sung thêm một câu: "Chúng ta không có quan hệ gì."

A Bội bên cạnh há miệng chỉ vào mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là tướng quân bảo thuộc hạ cứu sao?"

Tuy nói nhỏ nhưng ta vẫn nghe thấy.

Nữ tử kia thấy vậy đã đi về phía chúng ta.

Nàng ta khẽ hành lễ với Tống Ngọc, sau đó lại nhìn ta đầy nghi hoặc.

"Vị này là?"

Ta hào phóng nói: "Ta tên là Khương Khương, sau này nên xưng hô với ngươi thế nào?"

Ánh mắt nàng ta lóe lên, ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc: "Sau này?"

Tống Ngọc lảng tránh ánh mắt của nữ tử, quay sang nói với ta: "Gọi nàng ta Tần Chiêu là được."

Ta mỉm cười gật đầu, vui vẻ gọi nàng ta một tiếng.

Nhưng nàng ta dường như không vui vẻ lắm, cười có phần gượng gạo.

Nàng ta đi đến bên cạnh ta, quan sát ta từ trên xuống dưới.

"Khương Khương cô nương sau này sẽ sống ở trong phủ sao?"

Nhìn ánh mắt khó tin của Tần Chiêu, ta khẳng định: "Đương nhiên, Tống Ngọc đã nói sẽ không bỏ rơi ta."

Tần Chiêu sững người, nhìn Tống Ngọc với vẻ khó hiểu.

Vẻ mặt Tống Ngọc dường như cũng có chút kỳ lạ.

Tần Chiêu đột nhiên thoải mái, nàng ta thân thiết cười với ta: "Vậy sau này chúng ta hãy hòa thuận sống cùng nhau nhé."

Nàng ta dường như đã giảm bớt cảnh giác với ta.

Nhìn nụ cười của nàng ta, ta nhớ đến Tố Hòa tỷ tỷ, trong lòng cũng có chút thân thiết hơn với nàng ta.

5

Tống Ngọc sắp xếp cho ta ở trong một viện gần chàng nhất.

Chàng cả ngày bận rộn, nhưng vẫn luôn dành thời gian rảnh rỗi để cùng ta dùng bữa.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Những ngày tháng ta ở phủ chàng trôi qua rất thoải mái.

Chỉ là Tần Chiêu có chút kỳ lạ.

Nàng ta thường xuyên đến tìm ta, nhưng chỉ chọn thời điểm Tống Ngọc vắng nhà mới đến.

Hôm nay nàng ta lại mang đến một ít bánh ngọt hiếm thấy.

Nàng ta nhìn quanh khu vườn của ta, ánh mắt có chút ghen tị.

"Khương Khương cô nương đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

Ta vừa thưởng thức bánh ngọt, vừa hài lòng đáp: "Quen rồi, quen rồi, Tống Ngọc đối xử với ta rất tốt."

Ánh mắt Tần Chiêu đảo trên người ta, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nàng ta mỉm cười rót cho ta một chén trà, cảm thán: "Thật là nhờ có Khương Khương cô nương, nếu không có cô nương, Tần Chiêu e là vĩnh viễn cũng không được gặp tướng quân nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-4.html.]

"À, tướng quân có nói với cô nương vì sao chàng ấy lại ngã xuống Loạn Táng Cương không?"

Ta vừa nhai bánh ngọt, vừa lắc đầu.

Tần Chiêu dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi: "Tướng quân không nói gì với cô nương sao?"

Ta đặt bánh ngọt xuống, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu: "Tần Chiêu cô nương tại sao không tự mình hỏi Tống Ngọc?"

Nàng ta có chút lúng túng, sau đó tự giễu: "Tướng quân chinh chiến sa trường đã lâu, luôn đề cao cảnh giác, sẽ không dễ dàng nói ra sự thật đâu."

Ta nhìn nàng ta, lập tức phủ nhận: "Không, chỉ cần cô nương hỏi, Tống Ngọc sẽ nói cho cô nương biết tất cả."

Đây không phải là ta nói bừa.

Dù sao chỉ cần ta mở miệng hỏi, Tống Ngọc đều không giấu giếm điều gì.

Ngay cả lần trước A Bội đến tìm chàng bàn chuyện quân phản loạn, chàng cũng không hề né tránh ta.

Thấy ta khẳng định như vậy, nàng ta không khỏi cười khẩy: "Chàng ấy nói hết với cô nương sao?"

Ta nghiêm túc gật đầu.

"Vậy tại sao chàng ấy đến cả tên thật của mình cũng không nói cho cô nương biết?"

Giọng nói của Tần Chiêu mang theo một tia khinh thường, nhưng lại nhìn phản ứng của ta với vẻ mong đợi.

Ta sững người tại chỗ, chiếc bánh ngọt trên tay bỗng chốc mất đi vị ngọt.

Ta ngây người: "Tống Ngọc không phải là tên của chàng ấy sao?"

Vẻ mặt Tần Chiêu chợt trở nên áy náy: "Khương Khương, cô nương đừng để bụng, tướng quân có lẽ có nỗi khổ tâm riêng, nhất định không phải vì không tin tưởng cô nương."

Tin tưởng ta, nhưng không muốn tiết lộ tên thật của mình.

Tin tưởng ta, nhưng lại cố tình giấu giếm thân phận của mình.

Đây là cái loại tin tưởng chó má gì chứ.

Chàng rõ ràng ngay từ đầu đã phòng bị ta.

Ta tức giận, lập tức bóp nát chiếc bánh ngọt trên tay.

Tần Chiêu nhìn chiếc bánh ngọt bị ta bóp nát, thong thả đứng dậy: "Khương Khương cô nương, trời đã không còn sớm nữa, chắc tướng quân cũng sắp về rồi, Tần Chiêu xin phép cáo lui."

Đến giờ dùng bữa tối, nha hoàn bên ngoài gọi ta mấy lần nhưng ta vẫn không ra ngoài.

Ta nằm một mình trên giường, tức giận trong lòng.

Càng nghĩ càng tức.

Lúc đầu giấu giếm thân phận và tên họ cũng được đi, dù sao cũng là sợ kẻ thù tìm đến cửa.

Nhưng trong thời gian ta ở bên chàng, có biết bao nhiêu cơ hội để chàng biện bạch với ta, vậy mà lại để một nữ nhân khác nói cho ta biết sự thật.

Ta thật ngu ngốc!

Người ta từ đầu đến cuối chưa từng tin tưởng ta!

Ta tức giận bật dậy khỏi giường, chuẩn bị thu dọn hành lý rời đi.

Ngay khi ta mở cửa, một bóng người chắn ngang đường ta.

"Sao không ăn..."

Nụ cười của Tống Ngọc cứng đờ trên mặt, ánh mắt chuyển sang nhìn bọc hành lý trên vai ta.

Loading...