Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:52:20
Lượt xem: 1,673

8

Tống Dự Hoan bị thương, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Mời hết thầy lang đến cũng không tìm ra thuốc giải.

Vị thầy lang cuối cùng thở dài: "Vân phục tán của Bắc Cảnh không thể giải được, hai vị vẫn nên bàn bạc chuyện hậu sự đi."

"Tên Ô Nhật Lặc này! Lại dám bôi độc lên mũi tên! Ta đi g.i.ế.c hắn!"

Ta im lặng nhìn Tống Dự Hoan nằm trên giường.

Sắc mặt chàng tái nhợt, nhưng màu môi lại mang một màu tím kỳ lạ.

Chàng trúng độc cũng là vì ta, lẽ ra ta phải cứu chàng mới đúng.

Ta đẩy A Bội đang phát cuồng ra ngoài cửa, hắn khó hiểu nhìn ta.

"Khương Khương cô nương, cô..."

Ta nói: "Có lẽ ta có thể cứu chàng."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Tuy chúng ta là yêu tinh bạch cốt không có linh lực, ngoài thân thể bất lão bất tử ra, thứ duy nhất hữu dụng chính là dòng m.á.u tinh khiết này.

Tố Hòa tỷ tỷ từng nói với ta, năm đó vì cứu người trong lòng, tỷ ấy đã hao tổn rất nhiều m.á.u tinh khiết.

Độc của Tống Dự Hoan, ta hẳn là cũng có thể giải được.

Ta đưa chủy thủ tới gần cổ tay, nhẹ nhàng cứa một đường, cảm giác đau nhói lan ra từ da thịt.

Máu tươi nhỏ giọt vào miệng Tống Dự Hoan.

Một ngày chàng không tỉnh, ta sẽ tiếp tục một ngày.

Hai ngày chàng không tỉnh, ta sẽ tiếp tục hai ngày.

Nếu một tháng chàng không tỉnh, ta sẽ tiếp tục một tháng.

May thay không cần đến một tháng, ba ngày sau, sắc môi Tống Dự Hoan dần trở lại bình thường.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Để bồi bổ cho chàng, ta đặc biệt lên núi săn một con gà rừng về hầm canh.

Khi ta bưng bát canh gà vào phòng định tự tay đút cho chàng, Tống Dự Hoan vừa hay tỉnh dậy.

Ánh mắt ta chạm phải ánh mắt chàng, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị chàng nhanh tay lẹ mắt nắm lấy.

Đầu ngón tay chàng vừa đúng ấn vào vết thương, ta không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.

Tay chàng buông lỏng, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Bị thương rồi?"

Nói rồi muốn xem cổ tay ta.

Cổ tay ta được băng bó bằng vải, Tống Dự Hoan lập tức hiểu ra vì sao mình có thể tỉnh lại.

Chàng khẽ mở môi mỏng, định nói gì đó, nhưng lại bị ta dùng muỗng chặn lại.

"Đừng nói chuyện, uống canh."

Tống Dự Hoan im lặng uống canh, nhưng ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm ta.

Bị chàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, ta đẩy bát canh vào n.g.ự.c chàng: "Đã tỉnh rồi thì tự uống đi."

Ánh mắt chàng đột nhiên trở nên tủi thân, giơ tay bị tên b.ắ.n trúng lên: "Không cử động được."

Cánh tay đó được băng bó như cái bánh chưng.

Bất đắc dĩ, ta chỉ đành tự mình đút cho chàng, nhưng lại không để ý đến ý cười thoáng qua đáy mắt chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-7.html.]

Tống Dự Hoan nhìn ta như cười như không: "Khương Khương."

"Hửm?"

Chàng đột nhiên hạ giọng: "Trong lòng nàng có ta."

Trong lòng khẽ rung động, tay ta đang đút canh dừng lại.

Thấy ta lúng túng, nụ cười trên mặt Tống Dự Hoan càng đậm.

Canh gà đã hết, ta nói: "Chờ chàng khỏe hơn một chút thì hãy về đi."

Tống Dự Hoan thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn ta: "Nàng cùng ta trở về."

Ta lắc đầu: "Ta ở đây rất tốt."

Tống Dự Hoan khó hiểu: "Vì sao? Nàng vẫn còn giận sao?"

"Ta với Tần Chiêu, để lại một người bên cạnh chàng là được rồi."

Lần này chàng thật sự lo lắng, loạng choạng muốn bò dậy từ trên giường.

"Ta không cần người khác, ta chỉ cần nàng."

Nhìn bộ dạng cố chấp của Tống Dự Hoan, ta chợt nhớ đến ngày hôm đó Tần Chiêu từ thư phòng của chàng đi ra, trong đầu toàn là hình ảnh bọn họ thân mật bàn bạc kế hoạch.

Ta đặt bát sang một bên, quyết định nói hết ra.

"Hôm đó ta vô tình nghe thấy các ngươi đang bàn bạc chuyện của Ô Nhật Lặc, Tần Chiêu cũng ở đó.

"Vậy nghĩa là, chuyện liên quan đến tính mạng của chàng, ngoài ta ra, chàng cũng có thể không chút giấu giếm nói cho Tần Chiêu biết sao. "Nói như vậy, ta đối với chàng cũng chỉ có thế thôi sao."

Thấy bộ dạng chua chát của ta, vẻ căng thẳng trên mặt Tống Dự Hoan ngược lại giãn ra.

Chàng khẽ cười thành tiếng: "Thì ra là vậy."

Chàng nghiêng đầu nhìn ta, bóng ma trong mắt đã biến mất hoàn toàn.

"Tần Chiêu đối với ta không có ý gì khác, trái tim ta đã sớm trao cho nàng rồi."

Tống Dự Hoan sắc mặt trầm ổn, từng bước tiến về phía ta.

"Ta để Tần Chiêu vào thư phòng, chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang thôi."

Bước chân Tống Dự Hoan đột nhiên dừng lại.

"Ta nghi ngờ Tần Chiêu là người của Ô Nhật Lặc."

Ta kinh ngạc nhìn Tống Dự Hoan.

Nghĩ đến việc Tần Chiêu trước đây luôn chọn lúc Tống Dự Hoan không có ở đó để tìm ta, còn luôn dò hỏi tình hình của chàng, thì ra là muốn moi thông tin từ ta.

Ta nói: "Chàng phát hiện ra thế nào?"

"Trước đêm ta xuất chinh, ta và A Bội đã bí mật bàn bạc trong thư phòng, việc bố trí phòng thủ thành chỉ có hai chúng ta biết.

"Lúc đó, Tần Chiêu đã đến đưa đồ ăn một lần, nhưng bị lính canh bên ngoài ngăn lại."

Ta giật mình: "Nàng ta nghe lén?"

"Ngoài nàng ta ra, ta không nghĩ ra ai khác."

Tống Dự Hoan cau mày, "Hơn nữa ta nghi ngờ trong quân đội cũng có nội gián của Ô Nhật Lặc, để dụ người đó ra, mới có vụ ám sát ở nhà tranh tre đó."

Ta hít sâu một hơi.

Vừa phải ra trận g.i.ế.c địch, vừa phải đề phòng người bên cạnh.

Ngày tháng này đúng là quá vất vả rồi.

Ánh mắt Tống Dự Hoan trở nên dịu dàng, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt ta.

Loading...