Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:52:22
Lượt xem: 1,554
"Còn giận không?"
Ta lắc đầu.
"Sẵn lòng đi cùng ta chứ?"
Ta gật đầu.
Tống Dự Hoan tiến sát lại gần ta, hơi thở ấm áp của chàng phả vào mặt ta.
Dần dần, ta cảm thấy hơi thở của hắn trở nên gấp gáp.
Hắn tiến sát lại gần ta hơn: "Khương Khương..."
Ta nhắm mắt lại, chuẩn bị đáp lại hắn.
Ai ngờ...
"Tướng quân...
"Tỉnh rồi..."
Ta giật mình, vội vàng đẩy Tống Dự Hoan ra.
Chàng bị ta đột ngột đẩy lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Ta, bát của ta đâu."
Ta luống cuống cầm bát canh trên bàn, xấu hổ chạy ra khỏi phòng.
Phía sau vang lên tiếng của Tống Dự Hoan cố gắng nhịn cười.
"Bây giờ ta không muốn nhìn thấy chàng!"
9
Độc trong người Tống Dự Hoan đã được giải gần hết.
Để giảm bớt sự cảnh giác của Ô Nhật Lặc, ngoài ta và A Bội ra không ai biết chuyện Tống Dự Hoan được cứu.
Vì vậy lần này về kinh đô chỉ có A Bội hộ tống ta.
Trước khi chia tay, ta ôm chặt chàng không buông.
Chàng mỉm cười vuốt ve tóc ta, dịu dàng nói như dỗ dành trẻ con: "Chờ chiến sự kết thúc, ta sẽ lập tức đến tìm nàng."
Ta ngửi mùi hương trên người chàng: "Chàng đừng nuốt lời nhé."
"Tuyệt đối không nuốt lời."
Xe ngựa xóc nảy, ta thò đầu ra vẫy tay chào Tống Dự Hoan.
Chàng lưu luyến đứng tại chỗ, càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Sau nhiều ngày, ta lại trở về phủ của Tống Dự Hoan.
Vẫn giống như lần đầu tiên đến, Tần Chiêu vẫn đứng ở cửa chờ đợi.
Lần này thấy người đến chỉ có ta và A Bội, nàng ta sững người một chút, nhưng vẫn không quên nhìn ra phía sau.
"Tướng quân đâu?"
Giống như chúng ta đã bàn bạc trước đó, ta lau khóe mắt, nức nở nói: "Dự Hoan bị tên của Ô Nhật Lặc b.ắ.n c.h.ế.t rồi."
A Bội đau buồn gật đầu.
Nhìn thấy vẻ đau khổ của chúng ta, thân hình Tần Chiêu chao đảo, nếu không có nha hoàn đỡ lấy, e rằng đã ngã quỵ xuống đất.
"Thi thể của tướng quân đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-8.html.]
Ánh mắt ta và A Bội giao nhau.
A Bội phẫn nộ nói: "Tên Ô Nhật Lặc khốn kiếp kia đã tẩm độc lên mũi tên, t.h.i t.h.ể tướng quân không lâu sau liền thối rữa."
Tần Chiêu đau đớn nhắm mắt lại.
Ta vội vàng nói: "Tần Chiêu cô nương không thể chịu thêm kinh hãi nữa, mau đỡ cô ấy xuống nghỉ ngơi đi."
Đêm đó, ta và A Bội canh giữ bên ngoài sân của Tần Chiêu.
Nếu Tần Chiêu là người của Ô Nhật Lặc, nàng ta nhất định sẽ báo tin này cho Ô Nhật Lặc biết.
Quả nhiên đêm khuya, một con chim bồ câu từ sân của Tần Chiêu bay ra.
Ta và A Bội nhìn nhau, giương cung b.ắ.n hạ chim bồ câu.
Bên trong quả nhiên là tin Tống Dự Hoan đã chết.
Nắm đ.ấ.m của A Bội siết chặt: "Quả nhiên là nàng ta! Ta đã nói lúc trước sao nàng ta lại sống c.h.ế.t đòi ở lại bên cạnh tướng quân, thì ra tất cả đều là âm mưu!"
"Đừng trì hoãn lâu, tin tức vẫn phải lan truyền ra ngoài."
Không lâu sau, tin Tống Dự Hoan qua đời không chỉ đến tai Ô Nhật Lặc, mà còn lan truyền khắp kinh thành.
Ai nấy đều thở dài.
Tống đại tướng quân đã chết, còn ai có thể chống lại Bắc Cảnh.
Chiến ý tiêu tan, tinh thần suy sụp.
Tin Tống Dự Hoan qua đời được lan truyền rầm rộ, bên Bắc Cảnh quả nhiên không nhịn được nữa.
Bọn chúng thừa dịp binh lính mất tinh thần, bắt đầu tấn công Mộc Tháp lĩnh.
Mộc Tháp lĩnh địa thế hiểm trở, lại thêm mây mù bao phủ, dưới sự trấn thủ kiên cường của Tống Dự Hoan, nơi này luôn là nỗi lo lắng của Bắc Cảnh.
Nếu có thể công phá Mộc Tháp lĩnh, xông thẳng vào, đánh chiếm kinh đô cũng không thành vấn đề.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Theo kế hoạch, A Bội phải ra chiến trường trấn giữ Mộc Tháp lĩnh rồi.
Cả phủ bắt đầu trở nên vắng vẻ, người duy nhất ta có thể nói chuyện được vậy mà lại chỉ có Tần Chiêu.
Ta có chút không nhìn thấu nàng ta.
Nàng ta luôn nhìn về phía sân viện của Tống Dự Hoan mà buồn bã, nếu là giả vờ cho người khác xem thì thôi cũng được, lúc không có ai bên cạnh vậy mà còn lén lút lau nước mắt.
Không biết là giả tình giả ý hay là thật lòng thật dạ.
Chiến sự kéo dài hơn một tháng, ta đợi mãi không thấy tin tức từ tiền tuyến, lo lắng vô cùng.
Còn tin tức của Tống Dự Hoan, kể từ ngày chia tay hôm đó liền bặt vô âm tín.
Ta ngày đêm mong ngóng thật lâu, hễ bên ngoài có người nào tới là ta lập tức chạy ra xem.
Nhưng người đến đều không phải người ta đợi.
Cứ như vậy, tâm trạng ta lên xuống thất thường, hy vọng nhen nhóm rồi lại vụt tắt, ngày tháng trôi qua hơn nửa năm.
A Bội cuối cùng cũng trở về.
Cũng chỉ có A Bội trở về.
Ta mừng rỡ nắm lấy vai hắn: "Thế nào? Thắng rồi sao? Dự Hoan đâu?"
Sắc mặt A Bội có chút nặng nề.
"Ô Nhật Lặc cho rằng tướng quân đã chết, quyết tâm chiếm lấy Mộc Tháp lĩnh, nên đã tập trung một lượng lớn binh lực tấn công.
"Quân tinh nhuệ đánh trước, hậu phương thất thủ, tướng quân dẫn theo một số ít tướng sĩ phá vỡ trận địa của hắn, đốt sạch lương thảo. Không còn lương thảo, Ô Nhật Lặc liên tiếp thất bại, buộc phải rút quân, mọi thứ đều đang diễn ra theo hướng chúng ta dự đoán.”
"Nhưng ta đã đợi ở Mộc Tháp lĩnh mấy ngày rồi, vẫn không thấy tướng quân đến hội hợp."