Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Hầu Đào Tẩu - Chương 10 + 11

Cập nhật lúc: 2024-05-09 08:51:06
Lượt xem: 2,147

10

Có lẽ vì ta luôn ngoan ngoãn, sự ra đi đột ngột của ta khiến hắn không thể chấp nhận.

Có lẽ vì những năm qua, hắn không tìm được một nha hoàn nào dùng thuận tay như ta.

Hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của ta.

"Chiếu Thủy, nói thật đi."

Nên nói sự thật như thế nào?

Nói hắn lừa dối tình cảm của ta nhưng rõ ràng là ta tự nguyện.

Nói hắn đa tình phong lưu nhưng ta có tư cách gì để chỉ trích hắn?

Ta suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời còn coi như đàng hoàng.

"Nô tỳ sưởi ấm giường, vốn dĩ chỉ là một đồ vật."

"Không có tôn nghiêm, không có tình cảm, chỉ có thể trung thành với chủ tử vô điều kiện."

"Chủ tử muốn ta hầu hạ, ta phải cởi hết quần áo ngoan ngoãn phục vụ, không ai quan tâm ta thích hay không, nguyện ý hay không."

Ta lau nước mắt, cười nói:

"Thiếu gia, Chiếu Thủy không muốn hầu hạ người khác nữa, lý do này được không?"

Anan

Hắn vội vàng nói: "Ta không bắt nàng làm nô tỳ..."

"Không được."

Ta cũng không muốn làm thiếp nữa, dứt khoát từ chối.

"Mở một tiệm hoành thánh, tự lực cánh sinh, rất tốt."

Thẩm Ánh An ngẩn người hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời như có điều suy nghĩ, cười khổ nói:

"Ta hiểu rồi, không ngờ nàng lại có cốt cách kiêu ngạo như thế."

"Tiếp xúc với ta, sưởi ấm giường cho ta, vốn là làm nhục nàng."

11

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-hau-dao-tau/chuong-10-11.html.]

Hôm đó, sau khi Thẩm Ánh An rời đi, ta sớm treo biển "Đóng cửa" ở cửa tiệm.

Vào lúc chạng vạng, trời đổ mưa phùn.

Ta thu dọn bản thân cho chỉnh tề, soi gương xác nhận không nhìn ra dấu vết khóc lóc, mới đi đón Giản Giản.

Vì công việc bận rộn, ta thường gửi Giản Giản đến nhà dì Lý, dì Lý vừa trông cháu vừa trông Giản Giản.

Nhà dì ấy đông người, ta gói những chiếc hoành thánh còn lại trong tiệm mang đến cho họ.

Che ô chuẩn bị ra ngoài, cửa kẽo kẹt một tiếng, Giản Giản tự chạy về.

"Mẹ, con thấy một thúc thúc trên phố, thúc ấy không có ô, cứ đứng ngoài mưa, trông đáng thương lắm."

"Nhưng con đã đưa kẹo mạch nha Hổ cô cho thúc ấy rồi."

Tóc con bé phủ một lớp sương mù, ta tháo b.í.m tóc cho con bé, xõa tóc ra, dùng khăn lau khô.

"Trời mưa không được tự chạy về, đợi mẹ đến đón con."

"Thúc kia có nhận kẹo của con không?"

"Có."

Cô bé chớp đôi mắt to đẹp, giọng nói ngọng nghịu trả lời;

"Con còn động viên thúc ấy, gặp khó khăn đừng sợ, có thể tranh thủ thì phải dốc toàn lực, thật sự không tranh thủ được thì hãy lùi bước..."

Ta bất lực cười cười, từ nhỏ con bé đã thông minh lanh lợi, những lời ta nói đều nhớ rõ ràng.

"Nhưng bây giờ con còn nhỏ, ở bên ngoài trước tiên phải bảo vệ bản thân, lỡ gặp phải kẻ xấu thì phiền phức đấy."

Dỗ con bé ngủ, ta thắp nến bắt đầu rửa rau, nhặt rau, băm nhân, ngày mai còn phải dậy sớm nhào bột.

Những năm qua nói không vất vả là giả.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa con gái đáng yêu, tinh thần của ta lại trở lại.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, có người gõ cửa.

Ước chừng là người đi đường muốn xin trú nhờ, chỗ ta không thể trú nhờ, bèn lấy thêm một chiếc ô, nghĩ rằng cho người ta mượn ô cũng tốt.

Vừa mở cửa, bóng người ập đến ôm chặt ta vào lòng.

Loading...