Nàng Hầu Đào Tẩu - Chương 5 + 6
Cập nhật lúc: 2024-05-09 08:50:13
Lượt xem: 4,546
05
Thẩm Ánh An ra ngoài gặp bạn, bên ngoài đột nhiên nổi gió.
Trước đây hắn tụ tập với đám công tử kia, luôn mang ta theo bên cạnh.
Lần này lại không cho ta đi theo.
Ta lo hắn bị lạnh, liền mang áo choàng đến trà lâu, cách bức rèm nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
"Thẩm đại công tử, nghe nói ngươi sắp cưới Lưu tiểu thư của Hầu phủ, nha hoàn Chiếu Thủy nhà ngươi có khóc lóc om sòm không?"
"Nàng ta nào dám."
Đây là giọng của Thẩm Ánh An, lạnh lùng và xa lạ.
Người bên cạnh trêu chọc: "Ồ, bình thường bảo vệ như bảo bối, lần này sao lại khác thường thế?"
Thẩm Ánh An nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Chỉ là một hạ nhân, chơi đùa một chút mà thôi, sau này gia muốn chơi nhiều nữ nhân hơn nữa.”
Anan
"Phụ nữ trên đời muôn hình vạn trạng, giống như rượu thơm nồng này, phải nếm thử đủ mọi hương vị, mới không phụ cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm."
Người bên cạnh không tin: "Ngươi cũng nói với nha hoàn Chiếu Thủy nhà ngươi như vậy sao?"
"Tất nhiên là không."
Thẩm Ánh An xoay xoay chén ngọc trong tay, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Đối với phụ nữ đương nhiên phải dịu dàng ân cần, chu đáo mọi mặt, nhìn nàng ta bị ba câu hai lời của ngươi lừa đến vui mừng khôn xiết, hận không thể dâng cả mạng cho ngươi, như vậy mới có ý nghĩa."
"Đợi Lưu tiểu thư vào cửa, lão tử vẫn dỗ nàng ta giống như Chiếu Thủy vậy, muốn sống muốn c h ế t vì ta, hết lòng với ta, trăm điều nghe theo..."
Những người khác vỗ tay khen hay, bên trong chén rượu chạm nhau, náo nhiệt vô cùng.
Chiếc áo choàng trong tay ta bị vò nát.
Hóa ra tất cả sự dịu dàng của hắn đối với ta, đều là thủ đoạn chơi đùa phụ nữ.
Cuối cùng ta cũng không có dũng khí vén bức rèm lên, loạng choạng chạy ra ngoài, không biết từ lúc nào chiếc áo choàng đã tuột khỏi tay.
Bên ngoài có xe ngựa chờ sẵn, ta đáng lẽ phải lên xe ngựa đó về nhà.
Lòng buồn bực, ta đột nhiên buồn nôn, che miệng chạy về phía một cánh cửa sáng đèn.
Trên một khoảng đất trống, ta nôn nửa ngày nhưng lại không nôn ra được gì.
Kinh nguyệt của ta luôn đúng ngày, tính ra đã một tháng rưỡi không đến.
Quay đầu nhìn xung quanh, đây là cửa sau của trà lâu, rẽ qua ngõ là đường lớn rộng rãi.
Xe ngựa và tiểu tư đang dừng ở cửa trước, không nhìn thấy ta.
Khế bán thân đã đến tay, ta là người tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-hau-dao-tau/chuong-5-6.html.]
Trước khi ra khỏi cửa, ta vừa vặn mang theo một ít ngân phiếu, là tiền ta tích cóp được trong những năm qua, vốn định đổi thành bạc lẻ, sau này dùng sẽ tiện.
Ta vốn luôn cẩn thận, không biết lấy đâu ra dũng khí.
Cảm thấy không cần đổi ngân phiếu nữa.
Cũng không cần về Thẩm phủ nữa.
Đột nhiên gió lớn nổi lên, kèm theo những hạt mưa thưa thớt.
Ta lao vào mưa gió, rẽ qua ngõ, gọi một chiếc xe ngựa.
Đi về hướng ngược lại với Thẩm phủ.
06
Trong tiếng xe ngựa lắc lư, những ngày ở Thẩm phủ cứ lặp đi lặp lại trong đầu ta.
Nhớ lúc mới đến Thẩm phủ, Thẩm Ánh An đang đọc sách ở hành lang.
Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn chiếu lên người hắn, bóng tre sau lưng đan xen lộn xộn, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.
"[Như hoa tươi soi bóng nước] (Nhàn tĩnh như giảo hoa chiếu thủy)", câu trong sách này rất hợp với ngươi."
Trong số những nha hoàn vào phủ đợt đó, chỉ có ta được vinh dự, được thiếu gia đích thân đặt tên.
Ta mừng không kể xiết, làm việc cũng chăm chỉ hơn người khác.
Khi quét dọn ở sân ngoài, ta không tự chủ được mà đuổi theo bóng lưng phong lưu tiêu sái đó.
Con người ta luôn hướng về và ham muốn những thứ tốt đẹp, lúc đó chỉ nghĩ là bình thường.
Đến khi phát hiện ra thì tình cảm này đã lún sâu, không thể thoát ra được.
Ta luôn yêu hắn một cách cẩn thận.
Sợ để lộ một chút tâm tư, bị người ta cười nhạo là không biết trời cao đất rộng, thế mà lại điên cuồng muốn trèo cành cao.
Làm nha hoàn bên cạnh hắn, ta đã rất mãn nguyện.
Làm thiếp của hắn, ta biết ơn trời đất đã rủ lòng thương.
Nhưng hắn coi ta như một bông hoa trong muôn hoa, coi việc chà đạp chân thành của ta là thú vui, ta thực sự không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến những lời nói và hành động kỳ lạ của hắn gần đây, ta mới hiểu ra, rõ ràng là hắn không muốn ta làm thiếp của hắn, muốn ta biết khó mà lui.
Đáng thương là ta không hiểu ý hắn, còn đang mơ mộng về những ngày tháng tốt đẹp sau này.
Tâm niệm muốn đến gần Thẩm Ánh An kia...
Thật là ngốc đến đáng thương.
Người đánh xe mặc áo tơi, không ngừng quất roi vào m.ô.n.g ngựa, trong mưa phùn gió xiên, xe ngựa ầm ầm tiến về phía trước.