Nàng Nghịch Ngợm, Chàng Tâm Cơ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:48:24
Lượt xem: 3,645
23
Kế hoạch của ta cuối cùng không thành hiện thực. Bùi Tri Thu đi qua đây, nhìn thấy ta như một chú chó nhỏ ướt sũng.
Chàng không hỏi ta tại sao lại ngồi đây, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Chàng chỉ đơn giản đưa cho ta chiếc ô của mình, rồi nhét hai búp sen trong lòng vào tay ta.
"Vừa mới hái, hạt sen thanh ngọt, có thể giải nhiệt." Chàng nói.
Ta ngẩn ngơ nhìn chàng. Bùi Tri Thu có ngoại hình rất xuất chúng, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt đẹp như ngọc, dáng người thanh thoát.
Chỉ có sắc mặt có phần lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác xa cách, không gần gũi.
Ta biết, trên đời này có những kẻ mặt tươi cười mà lòng dạ độc ác, cũng có những người mặt lạnh băng nhưng lòng mềm mại.
Mẫu thân là người trước, còn Bùi Tri Thu là vế sau.
24
Ta định hỏi tên của Bùi Tri Thu, để sau này đến cảm ơn chàng.
Nhưng Bùi Tri Thu lại nói: "Chỉ là việc nhỏ, không cần cảm ơn."
Sau này, ta mới biết chàng là tài tử nổi tiếng ở Kinh thành, Bùi Tri Thu.
Cũng biết được người trong lòng chàng là Chiêu Dương quận chúa.
Ta tự biết mình và chàng chênh lệch quá xa, không dám làm phiền, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.
Giống như mọi người khác ở Kinh thành, ta nghĩ chàng và công chúa sẽ thành đôi. Thậm chí còn nghĩ đến lễ cưới của họ sẽ hoành tráng như thế nào, sẽ nhận được bao nhiêu lời chúc phúc chân thành.
Không ngờ, đã xảy ra sự cố.
25
Bốn năm trước, Bùi Tri Thu vẫn chưa phải là Tể tướng. Chàng bị người ta hãm hại, vướng vào một vụ án mạng, bị giam giữ trong ngục của Hình bộ.
Mạng người quan trọng, không phải chuyện đùa.
Khi đó, nhiều người nói trời ghen ghét nhân tài, Bùi Tri Thu có lẽ sẽ bỏ mạng trong vụ án đó.
Ta không tin. Không tin Bùi Tri Thu là kẻ xấu, cũng không tin chàng sẽ chết.
Ta ngây thơ hy vọng Chiêu Dương quận chúa sẽ vì Bùi Tri Thu mà ra sức cứu chàng.
Dù sao họ cũng thân thiết như vậy, không phải sao?
Nhưng một ngày nọ tại tửu lầu, ta đã nghe tận tai Chiêu Dương quận chúa nói với người khác: "Biết trước hắn là kẻ sát nhân không phân biệt đúng sai như vậy, ta đã không lại gần hắn."
Lúc ấy, ta như bị sét đánh trúng.
Ta không hiểu.
Ai cũng nói tình cảm của họ rất sâu đậm.
Nhưng khi Bùi Tri Thu cần nàng, nàng không giúp chàng thì thôi, sao còn đ.â.m sau lưng chàng như vậy?
26
Ta cũng muốn cứu Bùi Tri Thu ra.
Nhưng ta không có năng lực đó.
Phụ thân tuy là người vừa thăng chức ở kinh thành, nhưng sau khi đến đây chỉ nhận được một chức vụ nhàn rỗi.
Nói ra thì nghe hay, cũng đáng được gọi một tiếng "đại nhân", nhưng không có quyền lực thực sự.
Còn ta thì càng không cần phải nói, chẳng là gì cả.
Ta đã tìm đủ mọi cách, tốn rất nhiều bạc, chạy chỗ này chỗ kia, mới có một đêm được gặp Bùi Tri Thu.
Ta mang cho chàng thịt nướng và lê cất, nghĩ rằng cho chàng ăn chút đồ nóng để an ủi.
Bùi Tri Thu không cầm đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-nghich-ngom-chang-tam-co/chuong-5.html.]
Chàng ngồi trên đống cỏ, lưng thẳng, hỏi bằng giọng khàn: "Ngàng đến đây làm gì?"
Chàng đầy vết roi, hiển nhiên là đã bị tra tấn.
Khi nói câu này, chàng vẫn giữ giọng điệu thờ ơ, như không hề chào đón ta.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nước mắt rơi như mưa.
"Chàng đã yếu ớt như vậy, sao còn phải nói những lời hung dữ?"
Bùi Tri Thu im lặng một lúc, giải thích: "Ta không hung dữ với nàng."
Ta kiên quyết: "Có chứ, ta cảm nhận được sự hung dữ."
Chàng liền không nói nữa.
27
Bùi Tri Thu lúc nào cũng vậy, chỉ một mực lạnh lùng.
Thời điểm ấy, chúng ta đã quen nhau hơn một năm, mỗi lần gặp mặt, chàng đều chỉ nói hai câu rồi im bặt.
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Ta chủ động hòa hoãn, đẩy bát đũa về phía chàng.
"Ăn một chút đi, nếu không ta... nhìn mà khó chịu."
"Được, cảm ơn."
Ta nhìn chàng ăn cơm, miệng không còn khô nữa, mới cẩn thận hỏi: "Bùi Tri Thu, chàng có phải sẽ c.h.ế.t không?"
"Có thể có, cũng có thể không."
"Thật sao? Ta còn tưởng chàng sẽ có cách tự cứu mình."
"..."
"Trong truyện đều viết như vậy mà."
"Xin lỗi, ta không có năng lực đó, làm nàng thất vọng rồi."
28
Khi rời đi, ta đã nói với chàng: “Ta đã đưa cho gã ngục tốt một ít bạc, để họ đối xử tốt với chàng hơn.”
Bùi Tri Thu nhíu mày: “Nàng không cần phải làm vậy.”
Trong lòng ta đầy sự thất vọng. Tâm ý của mình bị chê bai, dù không mong mỏi sự cảm tạ, vẫn cảm thấy uất ức và khó chịu.
“Dù sao thì ta đã làm như vậy, chàng không cần bận tâm, ta đâu có tiêu bạc của chàng.”
“Ta không phải ý đó… Thôi, nàng về đi, sau này đừng đến nữa.”
Lời nói của chàng thật sự lạnh nhạt, ta dù có dày mặt cũng không thể ngồi lại thêm. Ta đứng dậy, gật đầu đáp: “Được.”
29
Về sau, vụ án g.i.ế.c người kia được làm sáng tỏ, Bùi Tri Thu được trở về nhà.
Hoàng thượng biết chàng vô tội, ban thưởng rất nhiều vật phẩm. Vàng bạc châu báu, đồ quý giá, thật sự là phát tài.
Bùi Tri Thu dưỡng bệnh vài ngày, rồi mang lễ vật đến nhà ta.
Ta ngạc nhiên nhìn những chiếc hộp quà chất đầy trong sân, ngập ngừng nói: “Chàng… không cần phải như vậy.”
“Cần chứ, trong ba mươi sáu ngày ở ngục, chỉ có mình nàng đến thăm ta. Ta rất cảm kích nàng.”
Bùi Tri Thu thấp giọng xin lỗi: “Hôm đó, ta nói năng không hay, xin lỗi, đừng giận.”
“Ta không giận.”
Nói rồi, ta nhìn qua viện của mẫu thân, hít sâu một hơi, dũng cảm hỏi: “Nếu chàng thật sự cảm kích ta, thì… chàng có thể cưới ta không?”
“Ta đã đến tuổi gả đi, mẫu thân ta muốn ta làm thiếp cho người khác. Ta không muốn.”