Nàng Nghịch Ngợm, Chàng Tâm Cơ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:48:27
Lượt xem: 3,929
36
Ta cầm đĩa bánh ngọt, đứng cách đó vài bước. Rất rõ ràng nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Ta không cố ý nghe trộm, ta cố tình.
Ta vốn định mang bánh ngọt đến cho họ, khi lại gần, nghe thấy họ nói về Chiêu Dương quận chúa, nên dừng chân lại.
Ta chỉ muốn nghe xem Bùi Tri Thu nghĩ gì về việc đính hôn.
Không ngờ, chàng lại đã hồi phục trí nhớ.
Ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không tiến lên, mà quay về.
Thảo nào, mấy hôm trước tuy chàng bận rộn với việc xử lý kẻ ám sát, nhưng cũng không đến nỗi không có thời gian gặp ta.
Chàng cố tình không gặp ta.
Bởi vì chàng đã nhớ ra.
Nhớ ra rằng chàng không yêu ta.
37
Nửa canh giờ sau, Bùi Tri Thu trở về phòng. Ta ngồi trước bàn, gương mặt thể hiện sự tức giận, nhưng đôi mắt lại không kìm được mà đỏ lên.
Bùi Tri Thu không biết nên cười hay nên khóc.
“Có chuyện gì? Ta còn chưa nói gì, nàng đã muốn khóc rồi.”
Chàng đưa tay lau nước mắt cho ta, hành động nhẹ nhàng, nét mặt thân mật.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng vừa rồi, chàng còn lạnh nhạt, xa cách, như băng giá.
Ta trợn mắt nhìn chàng, giận dữ nói: “Ta vừa nghe thấy rồi! Sao chàng không nói cho ta biết rằng chàng đã hồi phục trí nhớ?”
“Bởi vì ta đã lừa chàng, nên chàng cũng muốn lừa ta như vậy sao?”
“Nhìn ta mỗi ngày lo lắng, chẳng lẽ chàng rất vui sao?”
Bùi Tri Thu dừng lại một chút.
Sau đó chàng nắm cằm ta, quan sát từ trái sang phải.
Cười nhẹ nói: “Thật là kẻ ác thường đi tố cáo trước mà.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
“Tống Tương Nghi, quỷ nhỏ mọn.”
Cái gì?!
Chàng vừa nói gì?!
Ta nhỏ mọn?
Được thôi, đúng là có chút.
Nhưng ta không thể để chàng mắng như vậy?
Đặc biệt là khi ta vẫn còn tức giận.
Ta cũng phản bác lại: “Bùi Tri Thu, đồ xấu xa.”
Bùi Tri Thu: “Ừ, ta chính là đồ xấu xa.”
38
Ta nhất thời nghẹn lời.
Chàng đã thừa nhận, nếu ta còn tiếp tục bám riết, thì thực sự sẽ khiến cho việc nhỏ mọn trở thành sự thật!
Cách cãi nhau thật là không biết xấu hổ của Bùi Tri Thu!
Ta ngượng ngùng nói: “Cũng không đến nỗi tệ.”
Bùi Tri Thu véo nhẹ tai ta.
“Tương Nghi, thật xin lỗi, ta đã giấu nàng.”
“Nhưng nếu nàng không nghe thấy, ta vẫn sẽ tiếp tục giấu.”
Chờ đã, chờ đã. Thái độ này không chút hối cải, bộ dạng vô lý mà lại kiên quyết!
Cũng giống như khi ta bị vạch trần lời dối trá trước đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-nghich-ngom-chang-tam-co/chuong-7.html.]
Bùi Tri Thu lúc ấy cũng đã nói sẽ tính sổ với ta.
Chẳng lẽ đây chính là cách tính sổ?
Sao trên đời lại có thứ phản tác dụng như vậy, báo ứng ngay tức khắc?
Khi ta đang muốn nổi giận nhảy dựng lên, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Tri Thu.
“Ta nghĩ rằng, nàng sẽ thích Bùi Tri Thu khi mất trí nhớ hơn.”
39
Ta nhanh chóng phủ nhận.
“Không phải, ta thích Bùi Tri Thu, thì sẽ thích bất kỳ hình dạng nào của Bùi Tri Thu.”
Mặc dù, Bùi Tri Thu khi mất trí nhớ quả thật dễ gần hơn.
Ta nói thật lòng, mà Bùi Tri Thu lại không tin.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Lại dối trá rồi phải không? Ta đã thấy nàng để lá thư hòa ly trong thư phòng.”
“Trước khi mất trí nhớ, chẳng phải nàng muốn hòa ly với ta sao?”
À… cái đó.
Ta thực sự đã viết.
Còn viết rất nhiều nữa.
Bởi vì sau khi thành thân, thỉnh thoảng cũng không thể chịu đựng được tính cách của Bùi Tri Thu.
Mỗi khi trong lòng có uất ức, ta sẽ nổi giận mà cầm bút, viết một bức thư xin hòa ly.
Nhưng ta chưa bao giờ có ý định đưa bức thư hòa ly cho chàng.
Ta chỉ viết để giải tỏa, không có ý định thực sự hòa ly.
Viết xong, xả ra hết, ta sẽ xé nó đi.
Chàng nhìn thấy bức thư hòa ly, có lẽ là ngày nào đó ta quên không xé đi.
40
Bùi Tri Thu nghe được nguyên do, khẽ “ồ” một tiếng.
“Vậy, nàng cũng thích cái gọi là ký ức của Bùi Tri Thu, đúng không?”
“Đúng vậy,” ta hỏi, “Còn chàng thì sao?”
“Ta cái gì?”
“Chàng thích Chiêu Dương quận chúa.”
“Ta chưa từng thích nàng ta.”
“Gạt người, ai cũng nói như vậy, mà ta cũng đã thấy chàng đã hái mơ cho nàng ấy, còn cười rất vui vẻ.”
Bùi Tri Thu ngẩn ra: “Chỉ thế thôi? Chỉ là hái mơ? Vậy ta với nàng, ôm ấp, ngủ chung, thì tính sao?”
Ta: “…”
Sao có thể nói chuyện ngủ một cách thản nhiên như vậy chứ.
“Với lại đây là việc khi nào? Sao ta không nhớ?”
Ta vội vàng nói: “Chính là năm ta đến kinh thành ấy. Mơ kết trái trên cao, chàng đã kéo cành mơ xuống, để nàng ấy có thể hái được.”
Rất hiếm thấy, ta thấy trên mặt Bùi Tri Thu có một loại cảm xúc gọi là không nói nên lời.
Loại cảm xúc này khiến ta hoài nghi, liệu có phải là do ta tự mình gây sự?
“Có thể là ta không vui vẻ như vậy, chỉ là do nàng tưởng tượng.”
Bùi Tri Thu nói với giọng điệu ôn hòa: “Cũng có thể, hôm đó ta thật sự có tâm trạng tốt, nên mới có vẻ như đang vui vẻ.”
“Nhưng, ta có thể chắc chắn, ta không có tình cảm nam nữ với Chiêu Dương. Nếu phải nói, cũng chỉ coi như bạn bè, nhưng sau khi ta vào ngục, tình cảm này cũng kết thúc.”
“Nếu ta hái mơ cho người mình thích, ta sẽ trực tiếp hái mơ. Chứ không chỉ kéo cành xuống để người đó tự hái.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, cây mơ dễ có sâu bọ, ta không muốn người mình thích ngay cả hái một trái mơ cũng bị sâu cắn.”