Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Thỏ Và Sói - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:28:28
Lượt xem: 1,128

"Thư Âm, sếp gọi cậu vào văn phòng." Đồng nghiệp nam bên cạnh ném cho tôi một ánh mắt thông cảm, ám chỉ sếp đang không vui.

Tâm trạng của tôi cũng như phủ một lớp sương giá.

Với tâm trạng như đi đánh trận, tôi bước vào.

"Phó tổng..."

Tôi còn chưa nói hết câu, Phó Ngôn đã bắt đầu:

"Đừng gọi tôi là Phó tổng, bản kế hoạch của cô viết như rồng bay phượng múa, chắc hai năm nữa có thể làm sếp của tôi rồi."

"..."

Tôi cũng muốn lắm.

"Không biện minh gì à?" Phó Ngôn thấy tôi không lên tiếng, có vẻ hơi không quen.

"Phó tổng phê bình rất đúng, tôi sẽ về sửa ngay." Tôi lười đôi co với Phó Ngôn, trực tiếp cầm lấy tập tài liệu trên bàn anh ta.

Kết quả, Phó Ngôn đè tay lên tập tài liệu, đôi mắt xanh thẳm nhìn tôi chằm chằm, tôi theo bản năng tim đập nhanh hơn.

Lý do Phó Ngôn trở thành nam thần của toàn công ty, cả nam lẫn nữ, chủ yếu là do đôi mắt này, quá đẹp, giống con lai.

"Cô không khỏe?" Phó Ngôn hỏi.

Tôi ngẩn người, sao anh ta biết?

Quả thật, từ khi mọc đuôi, tôi luôn cảm thấy cả người không khỏe, nhưng cũng không giống bị bệnh, nên tôi không để ý.

"Hôm nay cô không cãi lại," Phó Ngôn khịt mũi lạnh, "Trước đây nhận lại bản kế hoạch nào mà không phải cãi nhau một trận?"

"?"

Không bị cãi thì anh ta khó chịu à?

Phó Ngôn có sở thích quái dị gì vậy?

"Nếu không khỏe thì tối nay không cần đi team building." Phó Ngôn hiếm khi tốt bụng, phẩy tay tha cho tôi khỏi lao động tối nay.

Hôm nay là thứ Sáu, đáng lẽ tối nay có thể tan làm sớm đi team building, nhưng người đi làm thời nay thường không thích team building cho lắm.

Nhưng vừa nghĩ đến việc team building tối nay là Phó Ngôn tự bỏ tiền túi, lại là tiệc hải sản hạng sang, tôi lập tức bừng tỉnh.

"Không cần đâu Phó tổng, tôi có thể đi." Tôi kiên định nhìn anh ta, không biết sếp có nhìn thấy vẻ thành khẩn trong mắt tôi hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-tho-va-soi/chuong-2.html.]

Dù là yêu tinh thỏ, tôi cũng là một con yêu tinh thỏ quen ăn ngon mặc đẹp.

Phó Ngôn nhìn tôi một cách đầy ẩn ý: "Được, đi đi."

Quả nhiên, tiệc tối hạng sang rất đáng đồng tiền bát gạo, cua hoàng đế, tôm hùm đất, rượu vang đỏ năm chữ số, tất cả đều xứng đáng để tôi từ bỏ khoảng thời gian tuyệt vời của tối thứ Sáu.

Chỉ là sau khi uống thêm một ly rượu vang, tôi đột nhiên cảm thấy hơi khô miệng, đuôi sau xương cụt có chút ngứa ngáy, muốn cử động, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.

Tôi đoán mình say rồi.

Vì vậy tôi đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh, một nữ đồng nghiệp thấy mặt tôi hơi đỏ, hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi xua tay.

"Không sao, tôi tự đi được."

Vừa vào đến nhà vệ sinh, tôi liền hất nước lạnh lên mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, người trong gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, đôi môi thậm chí còn có chút đỏ mọng.

Cảm giác khó chịu trong người bao trùm lấy tôi.

Tôi sững người, nhớ đến kỳ động dục mà bố mẹ đã nói, chẳng lẽ là bây giờ?

Không ổn rồi, tôi phải về nhà thôi, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân đã có chút loạng choạng, cửa ra vào dường như cách tôi rất xa.

Bỗng nhiên tôi chao đảo, mắt tối sầm, cả người ngã khuỵu xuống.

Chỉ là cơ thể không cảm thấy đau như dự đoán, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp thoang thoảng mùi gỗ.

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy một giọng nói có vẻ quen thuộc cười khẽ: "Thỏ trắng nhỏ, chạy đi đâu thế..."

......

Lẽ ra tôi nên vùng vẫy, nhưng giọng nói ấy nghe quen tai quá, cộng thêm đầu óc choáng váng, nên nhất thời tôi không phản ứng kịp.

Hơn nữa, có lẽ vì kỳ động dục lạ lẫm này, tôi lại thấy vòng tay thoảng hương gỗ này đặc biệt đáng để lưu luyến.

Tôi cọ cọ như một chú mèo con ngoan ngoãn, cảm nhận được một bàn tay áp vào má, mát lạnh, dễ chịu vô cùng.

Ký ức về đêm hôm đó rất mơ hồ, đến khi tỉnh lại, đầu tôi nặng như đổ chì.

Đó không phải là vấn đề, vấn đề là tôi mở mắt ra thấy mình đang ở một nơi xa lạ, được bài trí theo phong cách tối giản với tông màu xám, đây rõ ràng không phải phòng ngủ của tôi!

Tôi sợ hãi bật dậy, kết quả đụng trúng một người.

Người?

Tôi cúi đầu nhìn bản thân, trên người tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng rộng thùng thình không phải của mình, ga giường đắp ngang người, nhưng bên dưới lại trống trơn.

Tôi hoảng sợ.

Loading...