Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Thỏ Và Sói - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:28:41
Lượt xem: 1,240

Tôi mở mắt ra, nhận ra Phó Ngôn trước mặt như phóng to lên gấp nhiều lần, tôi há miệng: "Cục... cục... cục..."

"?"

"Cục... cục... cục..."

Lưỡi tôi bị làm sao thế này?

Tôi lại thử nói, nhưng kết quả vẫn thất bại.

Tôi đột nhiên không nói được nữa!

Ngay sau đó, một bàn tay xoa đầu tôi, tiếng cười của Phó Ngôn vang lên: "Thỏ trắng nhỏ, em còn chưa biết kiểm soát cảm xúc, biến hình rồi."

?

Biến hình?

Phó Ngôn mở camera điện thoại cho tôi xem, trong điện thoại là một chú thỏ trắng muốt với đôi mắt màu đỏ, chú thỏ con nằm gọn trong lòng bàn tay Phó Ngôn trông vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu.

Cái quái gì thế này?

Mẹ ơi con sợ!

.....

Phó Ngôn đưa tôi về nhà.

Dưới dạng một chú thỏ.

Anh ta nói tôi từ nhỏ đã không lớn lên trong bầy đàn nên không biết nguyên nhân biến hình là chuyện bình thường, có người do cảm xúc d.a.o động lớn nên mới như vậy.

Lời Phó Ngôn khiến tôi nhận ra bố mẹ tôi đã sơ suất thế nào trong việc phổ cập kiến thức cho tôi.

Nhưng câu tiếp theo của anh ta lại là: "Tôi không biết làm thế nào để thỏ biến về hình người, mấy ngày nay em cứ như vậy được không?"

Nếu không phải khóe miệng anh ta đang nhếch lên, tôi đã tin lời anh ta rồi.

Rõ ràng là anh ta thích thỏ!

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng cứ vuốt ve trên người tôi, tuy có chút thoải mái, nhưng cũng rất xấu hổ.

A a a a anh ta cố tình mà!

Phó Ngôn xin phép cho tôi nghỉ làm, sau đó mang theo tôi - một chú thỏ - đến công ty.

Các đồng nghiệp trong công ty khi nhìn thấy vị sếp lạnh lùng, tàn nhẫn của mình ôm một cục bông trắng muốt đi làm, đều tự hỏi xem có phải mình đang nằm mơ hay không.

Còn chỗ ngồi của tôi thì trống trơn, lúc Phó Ngôn ôm tôi đi ngang qua, tôi mơ hồ nghe thấy cô bạn thân Tiểu Hứa lẩm bẩm: "Thỏ sốt cay ngon nhất..."

!

Sao có thể ăn thịt thỏ được!

Phó Ngôn đặt tôi lên bàn làm việc, sau đó bật máy tính bảng, mở phim hoạt hình cho tôi xem.

Tôi: "..."

Tôi lớn thế này rồi sao có thể thích xem Tom & Jerry chứ?

Mười phút sau--

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nang-tho-va-soi/chuong-9.html.]

Hehe, hay quá.

Các đồng nghiệp đến báo cáo công việc và đưa tài liệu nhìn thấy Phó tổng của bọn họ đang mở phim hoạt hình cho một chú thỏ trắng xem, còn tôi thì như đang xem đến say sưa, đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma.

Mặc dù Phó Ngôn đang làm việc, nhưng tay anh ta không hề ngừng nghỉ.

Anh ta thích vuốt ve tôi.

Từ đầu đến đuôi.

Nhưng anh ta đột nhiên nắm lấy cái đuôi của tôi, kéo dài ra, cục bông tròn vo ban đầu trở nên dài ngoẵng.

Tôi tức giận, quay người lại cắn một cái vào tay anh ta, để lại một dấu răng nhàn nhạt trên mu bàn tay.

Phó Ngôn khẽ cười, mặc kệ tôi làm loạn, cuối cùng cúi đầu hôn lên chóp mũi tôi.

"Bảo bối thật đáng yêu."

Tôi: "..."

Theo góc nhìn của Phó Ngôn, chú thỏ trắng đột nhiên đứng im, một lúc sau lại đưa hai chân trước lên che mũi.

Anh ta lại cười.

Tiếng cười trầm thấp như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim tôi.

Mẹ kiếp, người đàn ông này thật biết cách tán tỉnh.

Tôi cứ như vậy ở nhà Phó Ngôn được vài ngày, anh ta cho tôi ăn, tắm cho tôi, ôm tôi ngủ, thậm chí còn chuẩn bị cả cát vệ sinh cho tôi trong nhà vệ sinh... thật sự rất chu đáo.

Nhưng tôi nghĩ mình nên tìm hiểu giá nhà trên sao Hỏa.

Nhờ sự hào phóng của anh ta, ngày nào tôi cũng được gối đầu lên cơ bụng sáu múi.

Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ tôi có gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của tôi, tôi chỉ đành nhờ Phó Ngôn nghe máy, sau đó nhắn tin trả lời họ.

Cho đến một buổi sáng nọ, tôi cuối cùng cũng có cảm giác sờ thấy cơ bụng thật, mở mắt ra, Phó Ngôn trong mắt tôi đã trở lại kích thước bình thường.

Còn tay tôi, đang vô tư sờ soạng cơ bụng của người ta.

Tôi biến trở lại rồi.

Nhưng Phó Ngôn bên cạnh tôi, trên đầu anh ta lại mọc thêm một đôi tai sói trắng muốt.

Eo tôi hơi ngứa, tôi đưa tay ra sau, sờ được rồi, là một cái đuôi mềm mại.

Cảm giác này, đúng là lông thú cao cấp mà.

Tôi tò mò nhìn đôi tai trên đầu Phó Ngôn, nói thật, anh ta với khuôn mặt này mà lại mọc thêm tai và đuôi sói trắng, trông như đang cosplay với tôi vậy.

Nghĩ là làm, tôi đưa tay lên sờ tai Phó Ngôn.

Hehe.

Ngay lúc đó, Phó Ngôn mở to đôi mắt xanh biếc, trong mắt mang vẻ cảnh giác của dã thú chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy tôi thì lại dịu dàng hẳn.

Đối với việc tôi giật tai và đuôi của anh ta, anh ta chỉ dung túng cho qua.

"Thỏ trắng nhỏ biến trở lại rồi."

Anh ta khẽ cười, sau đó nghiêng người hôn lên tai thỏ của tôi.

Loading...