Ngày Anh Quay Trở Lại - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:25:51
Lượt xem: 153
11.
Quý Trang cũng được mời đến bữa tiệc tối nay.
Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ từ chối vì không thích sự náo nhiệt, nhưng nào ngờ anh lại vui vẻ đồng ý.
Nhưng vừa đi đến cửa, anh nhận được cuộc gọi yêu cầu quay về đồn để tăng ca. mặc gì các đồng nghiệp của tôi rất tiếc nhưng họ đều hiểu và ủng hộ công việc cảnh sát, Quý Trang rất chu đáo, còn đến quầy lễ tân thanh toán trước chi phí bữa ăn hôm nay.
“Nếu anh xong việc, tối sẽ quay lại tìm em sau.”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không sao, cũng không vội, ngày mai gặp cũng được.” Nhìn thấy thái độ của tôi dịu dàng, mắt thường có thể nhìn thấy Quý Trang rất vui vẻ.
Sau khi tiễn anh rời đi, đồng nghiệp của tôi bắt đầu trêu ghẹo: “Mạch Mạch à, em nói gì mà khiến đội trưởng Quý cười nở mày nở mặt như vậy?” Tôi chớp mắt: “Em nói đơn anh mua rất tốt.”
Mọi người bật cười ha hả.
Sau bữa tối, tôi gửi tin nhắn cho Quý Trang, nói rằng tôi sẽ về nhà trước. Quý Trang không trả lời.
Cảnh sát thực sự rất bận, nếu là tôi của mấy năm trước tôi sẽ nổi giận, rốt cuộc là công việc quan trọng hơn hay là mình quan trọng hơn?
Sau khi bước vào xã hội, tôi thực sự ngưỡng mộ thái độ làm việc của anh.
Mãi đến trưa ngày hôm sau tôi mới nhận được tin nhắn của Quý Trang.
[Xin lỗi, hôm qua làm nhiệm vụ tạm thời không thể mang điện thoại, tối anh đến đón em tan làm.]
Tôi trả lời tin nhắn: [Được.]
Lần này Quý Trang không cho tôi leo cây, cũng không tặng hoa mà lại tặng một chiếc túi xách. Không phải Channel mà là LV, vẫn là mẫu mới nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngay-anh-quay-tro-lai/chuong-11.html.]
Lúc này tôi mới phát hiện hôm nay là ngày kỉ niệm chúng tôi yêu nhau, đã 3 năm rồi. Mở túi ra thì thấy bên trong có ba cái túi nhỏ.
Đây là mẫu mới được ra mắt cách đây ba năm, nhưng đối với hiện tại đã hơi lỗi thời.
Tôi cẩn thận đóng túi lại, trêu đùa anh: “Có vẻ trong ba năm qua anh kiếm được không ít tiền nhỉ.”
Quý Trang trả lời: “Ừm, anh đã mua một căn hộ ba phòng ngủ ở trung tâm thành phố, tiền tiết kiệm là 230.000 nhân dân tệ.” Tôi kinh ngạc nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Quý Trang liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Đều là những đồng tiền chính đáng, em không phải lo.” Tôi mỉm môi rất muốn hỏi rốt cuộc anh đã trải qua nhiệm vụ gì mà có được nhiều tiền như vậy. Nhưng tôi lại kiềm chế lại.
Tôi sợ thật sự giống như tôi nghĩ, như vậy thật khủng khiếp.
Ăn tối xong, Quý Trang đưa tôi về nhà, hôm nay không có mèo đen nên rất thuận lợi.
Quý Trang lưỡng lự nhìn tôi, lời nói muốn đi lên uống trà cuối cùng cũng nuốt xuống. Tôi không khỏi bật cười một tiếng.
Sau khi lên lầu, tôi vẫn không bật đèn, điện thoại của Quý Trang gọi đến.
“Vẫn chưa về đến nhà sao?”
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Đến nhà rồi, chỉ là không muốn bật đèn.”
Quý Trang ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đầu ngón tay lấp lóe ánh đỏ. Tôi dò hỏi: “Từ bao giờ mà anh hút nhiều thuốc như vậy?”
Quý Trang lập tức giấu điều thuốc ra sau lưng, sau khi nhận ra tôi có thể nhìn thấy thì dập luôn điếu thuốc: “Sau này anh sẽ hút ít hơn, có được không?” Giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ lấy lòng.
Biết áp lực công việc hiện tại của anh rất lớn, còn thường xuyên thức trắng đêm, nhưng tôi vẫn nói: “Em đã 27 tuổi rồi, nếu muộn hơn nữa thì là sản phụ lớn tuổi rồi.” Quý Trang dừng lại rồi nhìn tôi đầy kích động.
Chúng tôi cách nhau sáu tầng nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc của anh.
“Được, sau này anh sẽ không hút thuốc nữa.”