NGÀY NÀO CŨNG PHẢI DỖ BẠO QUÂN NGỐC NGHẾCH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-03 18:04:18
Lượt xem: 146
21
Ta lạnh lùng nói: "Tần Tranh, đừng có tự phụ, ta nhìn thấy ngươi đã thấy phiền, tốt nhất là ngươi nên tránh xa ta ra."
Tần Tranh đứng nguyên tại chỗ, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.
Tất Nhạc Thiên kề d.a.o vào ta, vừa lật tẩy vào ta vừa nói: "Những gì nàng nói không thể coi là thật, ngươi nhìn xem đây là gì?"
Hắn ta mở một tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh ra. Trên đó vẽ một đôi nam nữ, nam nhân ôm chặt eo nữ nhân, nữ nhân thì lén lút cười nhìn hắn, nét vẽ dịu dàng và đầy tình cảm.
Nền tảng ta xây dựng trong lòng ngay lập tức sụp đổ.
"Đây là hoàng hậu của ngươi, bức tranh giấu dưới gối, ngươi phải hiểu trên đó là ai nhất chứ?" Tất Nhạc Thiên nhìn ta cười, nhẹ nhàng nói: "Hắn thật sự rất chân thành với ngươi."
Tần Tranh hơi lảo đảo, nhìn chằm chằm bức tranh, thất thần một lúc lâu.
Đó là bức tranh mà Tất Nhạc Thiên vẽ cho ta và Tần Tranh, trước đó ta còn giả vờ không để ý mà đòi hắn lấy về.
Không ngờ, hôm nay nó lại trở thành vũ khí gây hại cho Tần Tranh.
"Thả nàng ấy ra." Tần Tranh lại ngẩng đầu, vẻ mặt đã kiên định hơn, không hề d.a.o động.
"Thả nàng thì dễ…" Ánh mắt Tất Nhạc Thiên ra hiệu về phía thanh kiếm trên bàn, cười độc ác: "Ngươi chết, nàng sống."
Trong lòng ta chợt lo lắng, cảm giác bất an ngay lập tức tràn ngập.
Tần Tranh thậm chí không do dự, bình thản đáp: "Được, nhưng làm sao ta có thể tin ngươi sẽ thả nàng ấy?"
Ta hít một hơi thật sâu, cắt ngang: "Tần Tranh, ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi khi say rượu không? Ngươi tin ta, hắn không g.i.ế.c được ta."
Tần Tranh không nhìn ta, ánh mắt gần như không có gợn sóng: "Ta không thể tin nàng."
Ta nghẹn lại.
"Bất cứ lúc nào…" Hắn nhanh chóng rút kiếm, ánh mắt liếc về phía này: "Ta cũng không thể lấy nàng đặt cược."
Mắt ta ngập nước, điên cuồng lắc đầu.
"Tất Nhạc Thiên, ta biết ngươi luôn căm ghét ta vì thân phận con riêng, cũng biết ngươi khát khao ngôi vị hoàng đế." Tần Tranh nhìn hắn ta, bình tĩnh thương lượng: "Ngoài cửa có đầy cấm quân, ta đã hạ tử lệnh, nếu ngươi không giữ lời hứa, chắc chắn sẽ chết. Ngược lại, nếu nàng có thể ra ngoài an toàn, ngôi vị sẽ thuộc về ngươi, còn cái c.h.ế.t của ta sẽ được tuyên bố là do bệnh nặng."
Nghe những lời này, ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Thì ra, trước khi bước vào cánh cửa này, hắn đã chuẩn bị cho cái c.h.ế.t của mình.
Dù lúc đó hắn còn chưa biết lòng ta... Đã dốc hết sức lực, nghĩ đến đường lui cho ta.
22
Tất Nhạc Thiên liếc hắn, tâm trạng rất lạnh: "Được."
Ta chăm chú nhìn hắn, mắt đỏ hoe nói: "Tần Tranh, nếu ngươi dám ra tay, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Tần Tranh vẫn không nghe thấy, lặng lẽ nhắm thanh kiếm vào n.g.ự.c mình.
Không, không được.
Ta gắng sức vùng vẫy nhưng dây thừng quấn c.h.ặ.t t.a.y chân, không thể cử động chút nào.
"Tần Tranh, không, không được." Ta điên cuồng hét lên, nhưng không thể ngăn cản thanh kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Ta mở to mắt, hương vị tanh ngọt trào lên cuống họng, hét lên: "A Tranh ——"
"Cho dù không tha thứ cho ta cũng được…" Hắn ngước mắt nhìn ta, nụ cười nơi khóe miệng lan tỏa, cũng quyến rũ như ngày hắn tặng hoa cho ta: "Như vậy, có lẽ nàng sẽ nhớ ta lâu hơn."
Tần Tranh quỳ gối, thanh kiếm sáng loáng trên n.g.ự.c hắn làm người ta chói mắt. Đôi mắt hắn dần dần mất đi thần sắc, không còn sự sống.
"A Tranh ——"
Thì ra, cho dù ta có đau đầu suy nghĩ, thà hy sinh bản thân, cũng không thể thay đổi được tình thế.
Máu phun ra từ cuống họng ta, ý thức của ta dần dần chìm vào bóng tối.
Trong khi đó, thiết bị xuyên không vang lên âm thanh lạnh lùng.
[Số 1 Doanh Sở Sở nhiệm vụ thất bại, có thể lựa chọn có quay lại thời gian hay không. Nếu không trả lời, sẽ tự động quay lại thời gian.]
[Số 1…]
23
Dường như ta đã ngủ rất lâu, rất lâu.
Khi tỉnh dậy, ta nhận ra mình đang ở trong một ngôi nhà tre lạ lẫm.
Xung quanh trang trí giản dị tao nhã, ta tựa vào tường từ từ đi ra ngoài, chỉ thấy một biển hoa mênh mông, tươi sáng và tràn đầy sức sống.
Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa còn đang e ấp, ngay sau đó… Vai ta bỗng nặng trĩu.
Nam nhân với mái tóc đen buộc cao, đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào ta, cười rạng rỡ: "Đã đưa nàng đến đây để dưỡng bệnh rồi, nếu nàng không tỉnh lại, cô sẽ phải c.h.é.m hết thái y trong cung."
Ta không nhịn được bật cười.
Đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng còn ý thức…
Tần Tranh quỳ gối đột ngột mở mắt, rút thanh kiếm trên n.g.ự.c ra, nhanh chóng đổi hướng, đ.â.m về phía Tất Nhạc Thiên.
Con d.a.o găm và nam nhân cùng ngã xuống, âm thanh nặng nề vào nhau. và thanh thoát va chạm.
Hai mắt Tất Nhạc Thiên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, phun m.á.u nói: "Ngươi thật sự hơn ta một bậc."
Ta ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vừa sợ hãi vừa mừng rỡ.
Ánh mắt Tất Nhạc Thiên từ từ chuyển sang ta, sâu trong đôi mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, cuối cùng cũng tàn lụi.
Bên tai vẫn là tiếng máy móc.
Ta nhìn về phía nam nhân đang tiến lại gần mình, khóe môi cong lên thành nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngay-nao-cung-phai-do-bao-quan-ngoc-nghech/chuong-6.html.]
"Doanh Sở Sở từ bỏ việc quay về."
24
Ta và Tần Tranh lại tổ chức hôn lễ một lần nữa.
Tam thư lục lễ(1), kiệu tám người nâng, Tần Tranh không để ta thiếu thứ gì.
Điều kỳ lạ là——dường như người này cảm thấy áy náy vì trước đây đã lừa gạt ta.
Không biết dây thần kinh nào của hắn bị chệch mà lại hứa hẹn trong vòng một năm sẽ không động đến ta.
Quan trọng là! Đây không phải điều ta yêu cầu!
Vì vậy trong ba tháng đầu sau khi cưới, mặc dù chúng ta ngủ cùng một giường nhưng chưa từng vượt rào. Người này chỉ thỉnh thoảng quấn quít đòi nghe ta kể những câu chuyện trước khi đi ngủ.
Hậu cung chỉ có một mình ta, vì vậy văn võ cả triều đều thúc giục sinh con.
Hắn không kiêu ngạo không nóng vội, nhưng ta thì có.
Vào đêm Thất Tịch, ta cố ý thay một bộ trang phục mát mẻ.
Tần Tranh bận rộn chính vụ xong, liếc mắt một cái đã thấy ta trong chiếc váy ngủ mỏng như cánh ve ôm sát đường cong cơ thể. Ta đã cố tình mở cổ áo một chút, lộ ra cái cổ trắng như tuyết và xương quai xanh đẹp mắt.
Đến vậy mà không khiến hắn động lòng sao?
Ban đầu Tần Tranh hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
"Phu quân, lại đây ngủ đi." Ta cười tươi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Mặt Tần Tranh hơi đỏ, yết hầu lăn lăn, nói với giọng khàn khàn: "Ta... Đi ngủ ở tẩm điện bên cạnh."
Ta vội chặn người nào đó nhấc chân muốn chạy chạy lại, tức giận nói: "Tần Tranh, chàng đừng có không biết điều."
Ánh mắt của Tần Tranh lảng tránh, không dám nhìn ta. Hắn ổn định lại hô hấp, nói: "Nương tử, nàng như vậy ta không nhịn được đâu."
Ta nhoẻn miệng cười, lấy cổ hắn, áp sát vào hắn nói: "Không nhịn nổi thì không cần phải nhịn nữa."
Bầu không khí mập mờ gần như khiến người ta ngạt thở, nhưng Tần Tranh đột nhiên rút tay ra, do dự: "Ta đã hứa với nàng rồi."
Có ai bắt hắn hứa đâu chứ!
Ta nghiến răng cười nói: "Chẳng lẽ chàng không làm được à?"
Tần Tranh hơi ngừng thở, ánh mắt như tối lại.
Đột nhiên, hắn bế ta đặt lên giường, hơi thở ngày càng nặng nề: "Tốt nhất nàng đừng hối hận."
Ta cong môi: "Đương nhiên không… ưm…”
Giọt sương lặng lẽ rơi từ lá cây xuống hoa bách hợp làm cành hoa nghiêng xuống, nhẹ nhàng lay động.
Ngoài mái hiên, chim chóc quấn quýt, cùng với một tràng tiếng kêu nhẹ nhàng, bay lên mây rồi lại rơi xuống bụi trần.
(1) Tam thư lục lễ:
Tam thư là ba lá thư quan trọng được nhà trai gửi sang nhà gái, bao gồm:
1. Sính thư: Hay còn gọi là thư hôn ước được nhà trai gửi đến cho nhà gái nhằm ngỏ ý cầu hôn cũng như xác định mối quan hệ hôn nhân nghiêm túc và thỏa thuận giữa hai bên gia đình về việc kết hôn.
2. Lễ thư: Liệt kê chi tiết các lễ vật mà nhà trai sẽ trao cho nhà gái trong lễ cưới.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
3. Nghênh thân thư: Đây là thư gửi trước ngày cưới để xác nhận việc đón dâu, thông báo về thời gian và địa điểm đón cô dâu về nhà chồng.
Lục lễ là sáu nghi thức quan trọng bao gồm:
1. Nạp thái: Nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để ngỏ lời cầu hôn (thời nay gọi là lễ dạm ngõ)
2. Vấn danh: Hai bên trao đổi thông tin tuổi tác, mệnh, v.v. của cô dâu chú rể để xem có hợp nhau không.
3. Nạp cát: Sau khi xác định hợp tuổi, nhà trai sẽ mang lễ vật đến nhà gái để thông báo về việc kết hôn.
4. Nạp chinh: Nghi lễ thể hiện sự cam kết tổ chức hôn lễ của nhà trai bằng cách mang sính lễ long trọng đến nhà gái.
5. Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới, hai bên cùng nhau chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ.
6. Thân nghênh: Ngày diễn ra hôn lễ chính thức, nhà trai cùng đoàn rước dâu long trọng đón cô dâu về nhà chồng.
25
Sau hai năm thành thân, ta và Tần Tranh có đứa con đầu lòng.
Theo tình hình thực tế, có thể coi như ta có hai đứa con.
Ta biết Tần Tranh hay ghen, nhưng không ngờ, hắn lại ghen cả với con trai ruột của mình.
Nhóc con bên cạnh ta chưa được một canh giờ, hắn đã la hét đòi v.ú nuôi bế đi.
Còn Tần Tranh lại ôm chặt ta không chịu buông, còn dựa đầu vào cổ ta vừa dụi vừa rên rỉ, bộ dạng cực kỳ tủi thân: "Nương tử, nàng không yêu ta nữa sao?"
Ta: …
Năm thứ mười sau khi thành thân, Tần Tranh tuyên bố thoái vị. Ta giao con gái nhỏ đang quấn tã cho con trai đã trở thành hoàng đế mới.
Chính Nhi chưa đầy tám tuổi, dáng vẻ giống hệt phụ hoàng. Thằng bé nhìn Tần Tranh với ánh mắt u ám nói: " Phụ hoàng, mấy năm nay người đã đi cùng mẫu hậu khắp Giang Nam còn chưa đủ sao?"
Tần Tranh ôm ta vào lòng, cười cưng chiều nhìn chằm chằm ta nói: "Lần này đưa mẫu hậu con đi ngắm cảnh Bắc Mạc, chắc chắn không thua cái Sahara gì đó mà nàng ấy nói."
Nói xong, cả gia đình bốn người chúng ta đều cười lên.
Năm Tần thứ 36, ta và Tần Tranh vừa đi vừa nghỉ, cũng đã thưởng ngoạn mây trời thoải mái tự tại, ngắm nhìn hoa anh đào rụng rơi, thưởng thức lá thu và cỏ lau rì rào trong gió.
Nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ chặng đường ban đầu, ánh mắt Tần Tranh lấp lánh nhìn ta nói: "Nàng muốn tự do, vậy ta sẽ cùng nàng tự do."