Ngày Nhớ Đêm Mong - Chương 11->13, ngoại truyện:
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:41:51
Lượt xem: 216
11.
Cả mạng xã hội bùng nổ.
[Bảo sao rõ ràng thấy đứa bé và Lạc Ngôn trông giống nhau như vậy, thật sự là mẹ con mà.]
[Thực ra tôi đã đoán ra từ lâu, chẳng có gì bất ngờ cả.]
[Ảnh đế Cố ngầu quá, cuồng vợ bảo vệ gia đình, vừa bảo vệ vợ vừa bảo vệ con.]
[Trần Thanh Yên thật ghê tởm, nhìn là muốn ói.]
[Cảnh sát đâu rồi, nhanh bắt cô ta đi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô ta thêm một giây nào nữa.]
Không chỉ vậy, tất cả mọi người tại hiện trường quay phim đều bàng hoàng.
Tôi thật sự không ngờ Cố Thừa sẽ công khai tình cảm vào lúc này, đạo diễn dù biết mối quan hệ của hai chúng tôi, nhưng việc Cố Thừa tuyên bố công khai cũng ông ta vô cùng ngỡ ngàng. Những người khác thì lại càng bất ngờ hơn.
Riêng phản ứng của Trần Thanh Yên là hài hước nhất.
"Không thể nào! Không thể nào!"
"Sao anh có thể có con chứ? Sao anh có thể có con với Lạc Yên chứ? Anh phải có con với tôi! Phải là tôi! Những người khác không xứng!"
"Cố Thừa thích tôi! Không thích Lạc Yên! Aaa! Không thể nào! Không đời nào!" Trần Thanh Yên đột nhiên phát điên khiến Mạt Ngôn trong vòng tay tôi run lên sợ hãi.
Ngay khi Cố Thừa vừa bế con qua, Trần Thanh Yên liền lao về phía tôi... Thật may, nếu chỉ chậm một giây thôi là hôm nay tôi đã bị huỷ hoại dung nhan rồi.
Trần Thanh Yên hất axit về phía tôi.
Không ai ngờ Trần Thanh Yên sẽ đột nhiên phát điên, càng không ngờ cô ta mang axit theo bên mình.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
May mắn là sau đó hai phút, cảnh sát đã, trực tiếp đưa Trần Thanh Yên đi trong khi camera vẫn ghi lại.
Khi cảnh sát đưa cô ta đi, cô ta vẫn cười điên loạn, nhìn chằm chằm vào Cố Thừa với nụ cười ghê rợn.
[Cả giới giải trí đều bùng nổ.]
[Xem trực tiếp cảnh cảnh sát bắt ngôi sao, thật kịch tính.]
[Trạng thái của Trần Thanh Yên không bình thường, nên kiểm tra tóc của cô ta xem sao.]
Trần Thanh Yên bị cảnh sát đưa đi. Khoảnh khắc cô ta hất axit vào tôi, tôi chỉ cảm thấy may mắn, may mắn rằng Mạt Ngôn đã kịp sang vòng tay của bố.
Nếu vì tôi mà con bé bị thương, tôi sẽ ân hận cả đời.
---
Sau khi Trần Thanh Yên bị cảnh sát đưa đi, đạo diễn dẫn cả gia đình chúng tôi đến đồn cảnh sát.
Chương trình tạm thời ngừng quay.
"Xin lỗi em." Cố Thừa cúi đầu xin lỗi.
"Thực ra anh đâu có lỗi gì."
Lời xin lỗi của Cố Thừa nằm trong dự đoán của tôi. Anh luôn đặt tôi và con gái lên hàng đầu. Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh chẳng có lỗi gì cả, chỉ là người phụ nữ kia quá điên cuồng mà thôi.
"Không, là anh sai. Anh đã để Mạt Ngôn bị thương, anh không phải là người cha tốt. Còn nữa, may mắn là em kịp tránh, nếu không anh biết sống sao đây?"
"Em đâu có sao, con cũng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ bị bóp một chút thôi."
"Nếu không phải vì anh, em và con cũng sẽ không phải chịu tổn thương."
"Thôi nào, đừng tự trách nữa, cảnh sát đang gọi anh kìa."
Cố Thừa vào trong, còn đạo diễn ôm Mạt Ngôn đứng cạnh tôi.
"Lần đầu tiên tôi thấy Cố Thừa như vậy đấy. Hễ chuyện liên quan đến hai mẹ con cô, anh ấy không bao giờ giữ được lý trí."
"Lúc nãy tôi nghe Cố Thừa gọi điện, nói sẽ cấm Trần Thanh Yên khỏi ngành giải trí. Nhưng dù không làm vậy, Trần Thanh Yên cũng khó mà tồn tại được trong giới này."
"Sao vậy?"
"Con trai của Tổng Giám đốc Lưu cũng vừa bị cảnh sát đưa đi, nói là cần điều tra. Chỗ dựa của cô ta đã sụp, lại đắc tội quá nhiều người, giờ còn làm sao trụ nổi?"
"Đó là do Cố Thừa làm sao?" Tôi nhìn về phía Cố Thừa, tâm trạng rối bời.
Anh ấy luôn như vậy, luôn âm thầm bảo vệ tôi và con gái. Chúng tôi kết hôn sau một tháng quen biết, nhưng sau khi cưới, anh luôn bao dung cảm xúc của tôi, chăm sóc từng bữa ăn, là một người chồng mẫu mực.
Lấy anh, tôi chưa bao giờ hối hận.
"Không thì còn ai nữa? Chị dâu, lần đầu tiên tôi thấy Cố Thừa quan tâm như vậy, thật ngưỡng mộ hai người."
Nghe những lời đó, lòng tôi cảm thấy ấm áp.
"Ba yêu mẹ." Bé con bỗng dưng lên tiếng.
Tôi và đạo diễn cùng bật cười.
"Ba yêu mẹ sao? Thế Ngôn Ngôn có yêu mẹ không nào?"
"Cả ba và mẹ đều yêu ~"
"Cả hai đều yêu ~ ngoan quá ~"
Tôi ôm bé con, nhìn về phía Cố Thừa, như thể có thần giao cách cảm, anh cũng quay lại nhìn tôi.
Anh mặc chiếc sơ mi trắng, trông như hình ảnh của anh lần đầu tôi gặp trong chiếc áo phông trắng.
Gió mát dịu dàng, và có người thương yêu bên cạnh.
Tôi cảm thấy giờ phút này vô cùng hạnh phúc.
13.
Vài ngày sau, mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.
Con trai của Tổng Giám đốc Lưu bị bắt, Trần Thanh Yên cũng phải tạm trú một thời gian tại đồn cảnh sát vì đã giúp đỡ anh ta làm những việc phạm pháp.
Hôm nay, Cố Thừa đã gửi con gái về nhà bà nội, đưa tôi đi hẹn hò để tận hưởng thế giới của hai người.
"Vẫn là nhà hàng quen thuộc nhỉ."
"Biết em thích nơi này mà, anh đã đặt bàn trước một tuần rồi."
"Cảm ơn anh nhé, anh họ~"
Cố Thừa ôm eo tôi, nhướn mày.
"Nghịch ngợm quá."
"Không ngờ anh ra tay tàn nhẫn thật đấy, dù Trần Thanh Yên đã vào đồn, anh vẫn chặn đường cô ta trong giới."
Cố Thừa kéo ghế cho tôi ngồi xuống.
"Người như cô ta, không thể để cô ta có cơ hội trở mình. Nếu không, sau này cô ta sẽ càng bắt nạt em hơn. Nếu anh còn ở đây thì không sao, nhưng nếu anh không ở thì sao? Nghĩ đến lần cô ta định hất axit vào em, anh vẫn còn thấy sợ."
"Thực ra em cũng khá sợ, nhưng lúc đó chỉ thấy may mắn vì anh đã bế Ngôn Ngôn đi trước. Em không dám tưởng tượng, nếu axit dính vào con thì sẽ ra sao."
"Đó là lỗi của anh, sau này anh sẽ chú ý hơn."
"Chú ý gì cơ?"
"Chú ý... không để những người phụ nữ khác lại gần anh, không cho họ chút cơ hội nào."
"Chuyện đó cũng không phải là anh có thể kiểm soát được."
Nhà hàng quen thuộc, những món ăn quen thuộc.
Sau khi cưới và có con, cuộc sống của tôi và Cố Thừa tuy bình dị nhưng lại ngập tràn lãng mạn.
Chỉ cần như bây giờ đã rất tốt rồi.
"Anh không muốn em phải ghen mà."
Lại bắt đầu rồi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngay-nho-dem-mong/chuong-11-13-ngoai-truyen.html.]
Cố Thừa trước mặt tôi luôn là một chàng trai như cậu bé lớn, luôn khiến tôi muốn bảo vệ... không, là khiến tôi rung động.
"Được rồi, đừng nói chuyện ghen tuông nữa, cắt bò bít tết cho em đi."
Cố Thừa cụp mắt xuống, vừa cắt bò bít tết vừa than thở: "Đúng là thẳng như cột điện mà."
"Sao? Không thích à?"
"Thích chứ, tất nhiên là thích, không thích em thì còn thích ai."
"Chỉ được cái miệng ngọt."
"Không còn cách nào khác, vì vợ thích anh miệng ngọt mà."
"Eo ơi~" Tôi nổi cả da gà, bèn đề nghị: "Chỉ cần gọi em là Lạc Ngôn thôi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, đừng gọi là vợ chồng nữa, nghe cứ thấy già."
"Được thôi, vậy để tối anh gọi."
Tôi khựng lại khi ăn bò bít tết, thấy anh ấy vẫn bình thản, tôi thật sự không còn cách nào khác.
Chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo: "Anh nói nhỏ thôi, anh họ."
Cố Thừa giả vờ cười: "Được thôi, em họ."
Sau khi ăn xong, về đến nhà, không ngờ Cố Thừa còn chuẩn bị một bất ngờ lãng mạn cho tôi.
...
Cánh hoa hồng đỏ trải từ cửa vào đến phòng khách, trong phòng khách xếp thành hình trái tim.
Phòng khách treo bóng bay, với dòng chữ "I LOVE YOU."
"Wow, hơi sến đấy."
Nụ cười của Cố Thừa cứng lại, bất lực đưa tay lên trán: "Vợ ơi, em có thể... cho anh chút thể diện không?"
"Wow, đẹp quá, em thích lắm!"
"Thôi được rồi, cứ là chính em đi."
"Anh tự trang trí à?"
"Ừ, sau khi đưa Mạt Ngôn về anh đã về trang trí. Lần đầu làm việc này, chưa quen lắm, lần sau sẽ tốt hơn."
"Cảm ơn anh nhé, chồng."
Tôi hào phóng hôn anh một cái.
Vừa định rời ra, không ngờ Cố Thừa giữ eo tôi không chịu buông.
"Chạy đi đâu?" Anh cười nhẹ bên tai tôi.
"Ai chạy đâu?" Tôi cố chấp.
"Ngại à?"
"Anh mới ngại."
"Em thật đáng yêu."
"Anh cũng đáng yêu."
Cố Thừa kéo tôi ra, hai tay nắm lấy vai tôi, nhìn tôi chăm chú nói với vẻ nghiêm túc:
"Vợ, anh yêu em."
Bản nhạc lãng mạn trong phòng vang lên đúng lúc, hoa hồng dường như cũng toả hương ngọt ngào, như đang quyến rũ người ta bước vào vùng cấm.
"Này, đừng nói, thực ra cũng khá lãng mạn đấy." Tôi khen thật lòng.
"... "Cố Thừa bế bổng tôi lên, "Em đừng nói nữa thì hơn."
"Không cần không khí lãng mạn, chúng ta vào thẳng vấn đề đi."
"Này này này, anh định làm gì, đừng có làm bậy nhé."
"Vợ chồng hợp pháp, làm bậy cái gì chứ. Ai dám làm phiền anh, ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh, anh xử ngay."
"..." Thôi được rồi, anh giỏi lắm, tôi im miệng là được chứ gì.
Chỉ là, nửa đêm tôi phát hiện, im miệng hơi khó nhỉ.
Trước khi ngủ tôi còn nghĩ, mai dậy nhất định phải hỏi Cố Thừa xem, chắc chắn là anh ấy đã tập gym mà giấu tôi rồi.
Không thì sao anh ấy lại khoẻ hơn tôi chứ!
(Hoàn)
Ngoại truyện:
Vợ tôi là một cô gái rất thẳng thắn, thẳng đến mức không thể thẳng hơn.
Tôi yêu Lạc Ngôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bị sắc đẹp mê hoặc.
Tôi thừa nhận, tôi không phải người tốt đẹp gì. Những thứ tôi thích, tôi nhất định phải có được. Người tôi thích, tôi nhất định phải sở hữu.
Lạc Ngôn không biết, những ngày đầu mới quen, mỗi tối tôi đều mơ thấy cô ấy.
Rất không biết xấu hổ.
Nhưng sự thật là như vậy.
Tôi thích cô ấy.
Khi nhận ra điều này, tôi thật sự không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Lạc Ngôn đối với tôi như có ma lực. Tôi cam tâm tình nguyện rơi vào vòng xoáy của cô ấy.
Hôn nhân của tôi và Lạc Ngôn có thể gọi là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng. Bạn bè đều nói tôi điên rồi, họ đều nói chưa từng thấy tôi để tâm đến ai như vậy, thậm chí họ nghi ngờ tôi bị bỏ bùa.
Tôi chỉ cười nhạt, nếu thật sự là Lạc Ngôn bỏ bùa tôi thì tốt quá, vì nếu vậy, chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với tôi. Nhưng cô ấy không bỏ bùa tôi, mà tôi lại bị cô ấy mê hoặc.
Ngày nhớ đêm mong, đến nỗi lúc đó làm việc cũng không tập trung.
Cuối cùng, Lạc Ngôn đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Chúng tôi kết hôn.
Do tính chất công việc, tôi không thể tổ chức cho cô ấy một đám cưới thế kỷ. Tôi đã muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi từ lâu, nhưng vợ không đồng ý. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể âm thầm khoe hạnh phúc.
Tôi có một tài khoản Weibo nhỏ, mỗi ngày đều bày tỏ với cô ấy ở đó, ghi lại tình yêu của chúng tôi, ghi lại từng khoảnh khắc.
Sau này, vợ mang thai, tôi đặt tên là Cố Mạt Ngôn - Cố Thừa - Lạc Ngôn sẽ đồng hành bên nhau đến khi đầu bạc.
Cố Mạt Ngôn nhỏ trông rất giống vợ tôi, sau này tôi đưa con ra ngoài đi dạo, không ngờ chẳng có paparazzi nào chụp được.
Tôi không hiểu lắm.
Cho đến một ngày, vợ đột nhiên nhắn tin vay tiền từ tài khoản công việc. Tôi cảm thấy lạ, nhưng vẫn giả ngốc giúp cô ấy làm nhiệm vụ.
Sau đó, tôi gọi video cho vợ, còn cố ý thay áo choàng tắm. Nghĩ vợ sẽ không nghe máy, ai ngờ cô ấy nghe, nhưng chỉ nói tôi là "anh họ."
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể phối hợp diễn với cô ấy.
Tiểu Lạc Ngôn, khi nào em mới cho anh một danh phận đây?
Vợ ở trước mặt tôi như một đứa trẻ, tôi chỉ muốn mãi mãi nuông chiều cô ấy, chiều hư cô ấy, để cô ấy không bao giờ rời xa tôi.
Nhưng tôi không ngờ vì tôi mà vợ và con gái suýt gặp nguy hiểm. Trần Thanh Yên đã làm con gái tôi bị thương, còn muốn hắt axit vào vợ tôi, tôi không thể chịu nổi, nhất định phải phong sát cô ta. Tiện thể, tôi cũng khiến chỗ dựa của cô ta bị xử lý luôn.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi gửi con gái về nhà mẹ, rồi nhờ một số chuyên gia trang trí lại nhà cửa.
Ban đầu tôi định có một buổi tối lãng mạn cùng vợ, đồng thời triển khai kế hoạch sinh thêm đứa thứ hai.
Nhưng không ngờ, tính cách "thẳng như cây cột điện" của vợ lại bộc phát. Cứ mỗi lần lãng mạn, cái miệng nhỏ xinh của cô ấy lại nói ra những câu làm hỏng hết không khí.
Thôi, bỏ qua đi, vào thẳng vấn đề vậy. Bịt miệng cô ấy lại, hừ! Không cho phép nói lời tổn thương nữa!
Đến rạng sáng, vợ ngủ ngon lành bên cạnh tôi.
Tôi nghịch tóc cô ấy.
Tôi thật may mắn khi cưới được Lạc Ngôn.
Tôi thật có bản lĩnh, ha ha.
(The end).