NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-06-07 09:56:25
Lượt xem: 3,595
Biểu cảm của nàng thoải mái, tiếng lòng cũng nhẹ nhàng.
[Lâm Gia có thể có chuyện gì gấp gáp chứ? Ta biết rồi, hắn muốn thành thật với tiểu thư sao? Tốt quá, chuyện này vẫn nên để người trong cuộc tự nói chuyện với nhau, tiểu thư, đừng yêu hắn, không có kết quả đâu.]
Vì vậy ta đồng ý.
Thư Linh theo ta lên xe ngựa nhưng xe ngựa này không phải đi về hướng Lâm phủ.
Thư đồng chủ động giải thích: "Trong Kinh Thành người đông mắt tạp, chủ tử của chúng ta có một ngôi nhà riêng yên tĩnh, rất thuận tiện để bàn bạc."
Rèm che kín mít, đến khi xuống xe ta mới phát hiện đã đến ngoại ô Kinh Thành, trước mặt là một tòa nhà thanh nhã cao quý.
Sự nghi ngờ của ta dâng cao, đây không giống như là nhà riêng mà Lâm Gia trẻ tuổi có thể sở hữu.
Thư đồng dẫn đường đến một tiểu viện, ra hiệu cho ta tự mình vào trong.
Mờ mờ ảo ảo, ta nghe thấy tiếng người.
Một người là Lâm Gia.
Một người còn lại có chút quen tai, nhất thời không nhớ ra là ai.
Đi đến gần, ta nghe rõ cuộc đối thoại của họ.
"Sao thế, Lâm Gia, ngươi thật sự muốn cưới Tạ tiểu thư sao? Ngươi muốn cùng nàng bái đường thành thân, ba thư sáu lễ với nàng sao? Ngươi thích nàng? Ngươi thích nàng đến mức nào?"
"Ngươi nói nhảm gì vậy? Chỉ là tình cờ gặp nhau ở Bách Hoa Viên, có cần phải bịa đặt về Tạ cô nương như vậy sao?"
"Ồ, Tạ cô nương, mới gặp nhau một lần thôi sao. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, ngươi gọi ta mãi mà vẫn xa lạ như vậy."
Bên trong vang lên một trận ầm ầm.
Khi ta đi đến cửa, ta thấy hai người đàn ông đang ôm nhau.
Nói chính xác hơn, là Lâm Gia bị một người đàn ông khác ôm vào lòng hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-08.html.]
Sau đó Lâm Gia dùng sức đẩy người kia ra, hai bức tượng ngọc trên tủ trưng bày bên cạnh bị va vào và rơi vỡ, hắn lại dùng mu bàn tay lau mạnh miệng mình.
"Quân thần khác biệt, điện hạ mãi mãi là điện hạ."
Cuối cùng ta cũng nhận ra, nam nhân kia là Đoan Vương.
Thời thơ ấu, ta có chút duyên phận với hoàng thất, thực ra đã sớm quen biết Lâm Gia và Đoan Vương nhưng không thân thiết với nhau.
Thái hậu cưng chiều con trai út, thấy Đoan Vương không thích đọc sách nên đã cho Lâm Gia làm bạn đọc cùng hắn, nuôi dưỡng hắn trở nên kiêu căng tùy tiện.
Hơn nữa khi còn nhỏ hắn đã thay Hoàng đế đỡ một bát canh có độc, suýt mất mạng, vì vậy ngay cả Hoàng đế cũng không quản giáo hắn cho tốt.
Đoan Vương ngẩng đầu nhìn ta, cũng không tức giận vì Lâm Gia chống đối hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi suốt ngày nói quân thần khác biệt. Có câu nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Vậy bản vương muốn hôn ngươi một cái, sao ngươi không cho bản vương hôn?"
Lâm Gia trông có vẻ đang cố gắng suy nghĩ mối liên hệ giữa những điều này, sau đó phản bác: "Nói bậy, điều này không giống nhau."
Đoan Vương đáp trả: "Có gì không giống nhau? Ngươi chắc chắn phải c.h.ế.t sao? Ngươi c.h.ế.t thì bản vương sẽ để cho Tạ~ cô~ nương~ của ngươi chôn cùng ngươi."
Lâm Gia mắng: "Kẻ điên!"
"Sao ngươi không nói quân thần khác biệt nữa?"
"Điện hạ, người đúng là điên rồi!"
"…"
Lâm Gia giận đùng đùng quay người đi ra ngoài.
Hắn vừa quay người, liền đối mặt với ta.
Lâm Gia đột nhiên tái mặt: "Tạ tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?"
Đoan vương ung dung nhìn cảnh này, trên mặt nở nụ cười, như thể đã đoán chắc ta sẽ thẹn quá hóa giận cau mặt hoặc khóc lóc om sòm, trở mặt với Lâm Gia.
Ta chỉ cười đoan trang: "Đa tạ Đoan Vương điện hạ đã mời, còn cho thần nữ xem một vở kịch hay."