Nghịch Tử - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-12 10:19:57
Lượt xem: 196
"Bố?!" Chu Duật kinh ngạc nhìn Lục Lăng và Tôn Tư Duệ, không thể tin được nói: "Lục tổng là bố của ô?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Duật mặt mày sa sầm lại: "Loại chuyện này sao bà không nói với tôi sớm hơn?"
“Chúng tôi cũng mới biết, mà chuyện này liên quan gì đến anh?” - Tôi thấy buồn cười.
Chu Duật nghiến răng: “Nếu biết sớm, tôi sẽ không chia tay với cô ấy…”
Vừa nói xong thì dường như nhận ra lời nói của mình là tự vả mặt, Chu Duật im bặt.
Nhưng tôi hiểu ý tỏng ý đồ của nó.
Tôi chế giễu: “Anh và Lý Mộng Mộng không phải là tình yêu đích thực sao?”
Mặt Chu Duật càng thêm tái nhợt.
Là mẹ của nó, sao tôi lại không biết lý do nó si mê Lý Mộng Mộng đến vậy, một phần lớn là để đối đầu với tôi, cố ý chọc tức tôi.
Chẳng có chuyện tình yêu nào là hoàn toàn chân thực cả. Con người vốn dĩ là loài vật coi trọng lợi ích hơn hết thảy.”
“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Tôi nắm tay Tư Duệ nói.
Chu Duật vẫn không chịu buông tha, nó nói: “Mẹ, mẹ cho con tiền đi, con bảo đảm sau này con sẽ nghe lời mẹ mọi việc được không?”
Ánh mắt tôi và Lục Lăng va vào nhau. Anh ấy hiểu ý, gật đầu với tôi rồi nói với nhân viên bảo vệ bên cạnh: “Đuổi ra ngoài.”
Chu Duật tức giận, chửi ầm lên: “Tên họ Lục kia, mày là cái thá gì! Mày dựa vào đâu mà xen vào chuyện nhà họ Chu tao!”
Nhưng làm sao nó có thể chống lại nhân viên bảo vệ chứ? Tiếng chửi mắng dần xa, tôi nhức đầu day day huyệt thái dương.
"Cô rất phiền não sao?" Lục Lăng cúi đầu hỏi tôi.
Tôi gật đầu, thở dài nói: "Tôi không ngờ Chu Duật lại bị ảnh hưởng bởi cha và mẹ kế của nó sâu sắc đến vậy, lại có thể biến thành bộ dạng này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nghich-tu/chuong-11.html.]
"Cô có cần tôi giúp gì không?"
Tôi ngẩng đầu lên, "à" một tiếng.
Lục Lăng làm việc rất nhanh. Chỉ trong vòng ba ngày, anh đã chuyển nhượng nhà cho Chu Khai Lương. Lục Lăng đưa hợp đồng mới cho tôi: "Theo luật pháp, sau này anh ta sẽ không được một xu nào, và anh ta cũng không còn liên quan gì đến cô nữa."
Lòng tôi trào dâng nhiều cảm xúc, nhưng nhiều hơn cả là sự nhẹ nhõm.
"Cảm ơn anh."
"Không có gì." Lục Lăng nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Sau này cô sẽ sống một mình, cô có muốn lập gia đình mới không?"
Tôi sững sờ, miệng lỡ lời hỏi: "Sao có thể tính là một người chứ, tôi còn có Tư Duệ mà."
Lục Lăng cười. Không phải nụ cười mỉm chi môi như lần trước. Lần này, anh ta lại cười có phần quyến rũ: "Ý tôi là, em có muốn cùng tôi và Tư Duệ tạo dựng một gia đình mới không?"
Giọng nam trầm thấp, vang dội. Óc tôi ù ù.
Khi ly hôn với Chu Khai Lương trước đây, tôi đã quyết tâm cả đời không lấy chồng, nuôi dạy Chu Duật trưởng thành.
Nhưng giờ đây Chu Duật bị tôi đuổi đi, cuộc sống của tôi mất đi trọng tâm.
Có lẽ... thực sự nên cân nhắc việc thành lập một gia đình mới?
Lục Lăng thấy tôi nhíu mày trầm tư, thu hồi ánh mắt: "Không cần vội vàng đồng ý, em có thể suy nghĩ kỹ lại." Dù sao hôn nhân là chuyện đại sự.
Tôi gật đầu: "Được."\
Vài ngày sau, sau khi trợ lý báo cáo công việc xong, lại đề cập đến một chuyện khác: "Tổng giám đốc Lâm, Lý Nồng Nồng đang cãi nhau với Chu Khai Lương."
Tôi uống một ngụm trà: "Ồ?"
Trước đây cô ta bị Chu Khai Lương đưa vào đồn cảnh sát, sau khi ra ngoài cô ta thực sự quyết tâm không quan tâm hai cha con họ nữa, có thể hy vọng đặt vào
Chu Khai Lương đã tan vỡ, biết rằng không thể kiếm được một xu nào từ anh ta, nên đã la hét ầm ĩ đòi Chu Khai Lương bồi thường tổn thất tinh thần cho cô ta trong suốt nhiều năm qua.