Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Ngoại truyện: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Bà Chủ Vu Tư Tư (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:47:42
Lượt xem: 7,679
Sau khi thuận lợi đậu cao học, để tiện cho việc đi lại, tôi mua tất cả các căn hộ gần trường.
Một căn để ở, còn lại đem cho thuê hết.
Ngay sau khi đăng tin cho thuê nhà, đơn xin thuê nhà bùng nổ.
Tôi dành cả buổi tối để chọn ra vài người thuê hoàn hảo.
Tống Nghiễn ngồi đối diện tôi, cầm điện thoại của tôi, thắc mắc:
"Đây chẳng phải cậu em cùng đội bóng rổ với anh sao?"
Tôi khựng lại một chút rồi gật đầu, "Đúng thế, nể mặt anh, em còn cho cậu ta thuê với giá ưu đãi nữa đấy."
"Thật là biết điều." Tống Nghiễn hài lòng gật đầu, rồi xem tiếp thông tin của người thuê khác, "Còn đây là bạn anh ở phòng gym mà, em đúng là biết chọn, hai người này đều—"
Tống Nghiễn đột ngột dừng lại.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng lướt qua thông tin của mấy người kia, sau đó mở ra xem lại bài đăng cho thuê của tôi.
"Tìm người thuê nhà - phòng đẹp, giá cực tốt. Yêu cầu: Giới tính nam, dưới 23 tuổi, cao 1m80+, cơ bụng 4-8 múi (nếu nhan sắc tuyệt vời, có thể bỏ qua các yêu cầu trên) Lưu ý: Hàng xóm đều là những thiếu nữ xinh đẹp, an tâm mà ở."
Tống Nghiễn nhếch miệng, "Vu Tư Tư!"
Tôi làm ra vẻ vô tội, "Sao thế, em đều nể mặt anh mà."
"Em cho thuê nhà hay đang tìm bạn trai thế? Thế này thì anh ngày nào cũng đến phòng gym làm gì hả? Vu Tư Tư, em đúng là không có trái tim!"
"Làm gì có." Tôi bịa chuyện, "Em chỉ muốn tạo môi trường học tập tốt thôi. Anh nghĩ xem, nếu em ở nhà, ngày nào cũng nhìn thấy đám con trai thể thao với cơ bụng tám múi, em có còn hứng thú đi quán bar tìm niềm vui nữa không? Chắc chắn là không rồi."
Sắc mặt Tống Nghiễn tối sầm lại, “Vu Tư Tư, em tự tin mình tin được câu đó không? Sáu múi chưa đủ cho em ngắm à? Muốn tám múi luôn sao?'"
Tôi nhìn hắn đầy oán trách.
"Nhìn thì đủ rồi, nhưng mà anh có cho sờ đâu."
"Được, cho em sờ." Tống Nghiễn đứng dậy, tay nắm lấy vạt áo rồi trong hai giây đã lột phăng chiếc áo phông, "Sờ xong đừng chạy là được."
Nhìn thấy cơ bụng gần ngay trước mắt, tôi nuốt nước bọt.
Đùa sao, việc tốt thế này tôi chạy đi đâu được chứ?
Bình thường tôi toàn mặt dày lén lút "mượn" sờ, lần này được sờ một cách công khai, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng càng sờ, ánh mắt của Tống Nghiễn càng tối lại, hắn chăm chú nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, yết hầu khẽ di chuyển.
Cuối cùng tôi nhận ra có gì đó không ổn, hơi bối rối buông tay ra, ném áo phông lại cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/ngoai-truyen-cuoc-song-hang-ngay-cua-ba-chu-vu-tu-tu-1.html.]
"Khụ, hôm nay đến đây thôi, anh mặc áo vào đi."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tống Nghiễn kéo tôi lại, bế tôi lên và bước về phía phòng ngủ.
"Anh đã cảnh báo trước rồi, giờ hối hận cũng không có ích gì đâu, em đã châm lửa thì phải chịu trách nhiệm dập tắt."
"Tự làm tự chịu, không oán được ai."
Dập xong lửa thì đã là nửa đêm.
Điện thoại tôi rung lên liên tục, tôi đành phải mở ra xem trong khi Tống Nghiễn đang nhìn tôi với ánh mắt u ám.
Ngoài mấy tin nhắn hỏi thăm của mấy cậu em thuê nhà, còn lại là loạt tin nhắn từ Huyên Huyên và Trần Giai Giai, hai đứa liên tục nhắc tên tôi trong nhóm chat ký túc xá.
Huyên Huyên: [Tư Tư, nói chuyện với các cậu em đến đâu rồi? Thuê được không? Nhất định phải cho cậu sinh viên thể thao kia thuê đấy, xếp cậu ấy cạnh phòng mình nhé. Nếu tiền không đủ thì giảm cho cậu ấy 50%, phần còn lại mình trả.]
Trần Giai Giai: [Tư Tư, sao không trả lời gì thế? Hai cậu em mình chọn đã ký hợp đồng chưa? Ký xong nhớ gửi WeChat của họ cho mình, cứ nói mình là cô hàng xóm xinh đẹp nhé. Với lại cho mình mượn cái váy trắng của cậu, mình phải thể hiện hình tượng thiên thần.]
Hai đứa nhắn mấy trăm tin, toàn nội dung như vậy.
Tôi: [… Mai hẵng tính, vừa dỗ xong Tống Nghiễn.]
Huyên Huyên: [Dỗ mà lâu vậy à, ghê đấy.]
Trần Giai Giai: [Khuyên cậu xóa tin đi, mình ghen tị quá, mình cũng muốn dỗ mấy cậu em đây.]
Tống Nghiễn từ phía sau ôm lấy tôi, "Vậy là em đang làm môi giới hôn nhân cho các chị em à?"
Tôi tắt màn hình điện thoại, "Anh hiểu gì chứ, đây gọi là tình chị em sâu sắc."
Huyên Huyên vừa chia tay năm ngoái, còn Trần Giai Giai thì từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn trai.
Hai đứa nhìn tôi và Tống Nghiễn yêu đương ngọt ngào, ngày nào cũng ghen tị.
Không còn cách nào khác, tôi đành ra hạ sách này, tận dụng tài nguyên để giúp chị em mình tìm kiếm những đối tượng chất lượng.
Tống Nghiễn ghen tị nói, "Hay là em chuyển qua ở với anh đi. Nghĩ đến việc em ở nhà ngày nào cũng ngắm cơ bụng của mấy cậu sinh viên khoa thể chất, anh cũng phát ghen đấy."
"Không được, em phải ở đây để đảm bảo an toàn cho các chị em."
Tất cả đều là vì các chị em, hoàn toàn không phải vì em muốn ngắm.
"Thật không?" Lòng bàn tay ấm áp của Tống Nghiễn đặt lên người tôi, "Thế em dỗ anh tiếp đi, dỗ đến khi nào em chẳng còn muốn nhìn cơ bụng nữa."
Tôi: "?"
Mặc dù Tống Nghiễn phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng các cậu em trai vẫn thành công chuyển vào ở.
Trần Giai Giai và Huyên Huyên ngày nào cũng cố tình làm ra vẻ dịu dàng, đáng yêu. Ngay cả khi đổ rác, họ cũng phải ăn mặc chỉn chu, còn trang điểm kiểu "ngây thơ gợi cảm."