Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Ngoại truyện: Tống Nghiễn (1)

Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:49:19
Lượt xem: 3,231

Lần đầu tiên tôi gặp Vu Tư Tư là vào ngày nhập học năm nhất.

 

Những người khác gần như đều có cha mẹ hoặc người thân đi cùng, chỉ có cô ấy là một mình, kéo theo chiếc vali to đùng, len lỏi qua đám đông rồi dừng lại trước cửa ký túc xá, cô ấy thở hổn hển, dừng chân nghỉ một lát.

 

Dáng vẻ cô độc ấy khiến tôi bất giác nghĩ đến chính mình ngày xưa.

 

Không kìm được, tôi bước tới, không nói lời nào, xách chiếc vali của cô ấy lên, định giúp cô ấy mang vào ký túc xá.

 

Không ngờ, Vu Tư Tư lập tức ôm chặt lấy vali, cảnh giác nói: "Anh trai này định làm gì đấy? Trong này không có tiền đâu."

 

Tôi cáu kỉnh nói: "Tôi chỉ đang làm việc tốt, giúp cô mang hành lý thôi."

 

"Ồ." Vu Tư Tư đỏ mặt, "Xin lỗi, tôi cảnh giác quá mức rồi. Không cần anh giúp, tôi tự mang được."

 

Nói xong, không biết cô ấy lấy đâu ra sức mà xách chiếc vali to lớn đó lên, bước nhanh về phía ký túc xá.

 

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi không kìm được mà đảo mắt ngán ngẩm.

 

Tự nhủ với lòng rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của cô nàng quê mùa này nữa.

 

Nhưng rồi, tôi cứ vô tình chú ý đến cô ấy.

 

Một cô gái vừa xinh đẹp lại có chút đặc biệt, luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Từ miệng bạn học, tôi dần biết được vài điều về hoàn cảnh của cô ấy.

 

Dù tò mò, tôi cũng không có ý định chủ động tiếp cận.

 

Dù gì lần đầu tiên cũng đã bị từ chối thẳng thừng.

 

Hơn nữa, mỗi lần lướt qua cô ấy, cô ấy đều mang vẻ mặt lạnh lùng, vội vã như đang bận rộn với việc gì đó.

 

Tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện tự mình chuốc lấy xấu hổ đâu.

 

Một năm sau, tôi có bạn gái.

 

Lúc bắt đầu chỉ là muốn thử xem sao.

 

Tôi biết cô ấy chỉ vì tôi lái xe sang, đeo đồng hồ đắt tiền mà đuổi theo tôi suốt cả năm trời.

 

Là một người giàu có, tôi không ghét bỏ người ham vật chất.

 

Nhưng điều tôi không thể chấp nhận là mình bị cắm sừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/ngoai-truyen-tong-nghien-1.html.]

 

Trong lúc tức giận, bóng lưng của Vu Tư Tư bỗng xuất hiện trong tầm mắt tôi.

 

Tôi biết cô ấy cần tiền và cũng chắc chắn rằng cô ấy sẽ không từ chối tôi.

 

Thế là tôi gọi cô ấy lại.

 

Tôi cứ tưởng cô ấy ít nhất sẽ do dự một chút, nhưng không ngờ động tác cô ấy rút lấy thẻ từ tay tôi lại dứt khoát, nhanh gọn đến mức sợ rằng chỉ cần chậm một giây là tôi sẽ hối hận.

 

Ngay cả khi tôi thực sự có ý định muốn đổi ý, thì sau tiếng "chồng ơi" cô ấy vừa gọi, dường như tôi chẳng còn đường nào để hối hận nữa.

 

Ngày đầu tiên yêu nhau, Vu Tư Tư đã nhận nhầm người.

 

Sáng sớm, tôi vội quay về trường, đứng đợi cô ấy trước ký túc xá nam.

 

Kết quả là cô ấy ôm lấy bữa ăn sáng, không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ thế bước thẳng qua, rồi chăm chú nhìn vào tòa ký túc.

 

Tôi quyết định không lên tiếng, xem khi nào cô ấy mới nhận ra.

 

Nửa tiếng sau, ánh mắt cô ấy khựng lại, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

 

Tôi cứ nghĩ cô ấy đã nhận ra mình, liền làm ra vẻ điềm tĩnh bước lên vài bước.

 

Không ngờ, cô ấy vẫn không nhìn tôi, tiếp tục đi thẳng.

 

Để lại tôi đứng đó đầy ngượng ngùng.

 

Tôi nhìn cô ấy ôm bữa sáng, ngọt ngào gọi "chồng ơi" với Giang Dật Phàm.

 

Tôi tức đến bật cười.

 

Cũng phải thôi, hôm qua mắt cô ấy chỉ mải mê dán vào chiếc thẻ ngân hàng trong tay tôi mà.

 

Có lẽ vì vừa mới bị cắm sừng.

 

Thấy Vu Tư Tư lại xuất hiện cùng Giang Dật Phàm, tôi ghen.

 

Tôi cũng chẳng buồn che giấu cảm xúc nữa.

 

Dù gì thì cũng đã bỏ tiền ra rồi, cô ấy dỗ dành tôi một chút cũng là điều hiển nhiên.

 

Chỉ có điều, chắc Vu Tư Tư cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Bị tôi ép đến mức phải lên mạng tra cách dỗ dành bạn trai.

Loading...