Ngọc Oản Thịnh Lai - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:08:59
Lượt xem: 2,194
Ta vẽ rất lâu mới hoàn thành một bức “Lạc Hoa Đồ”, mang ra phố đồ cổ bán, lại bán được bảy trăm lượng bạc. Có được số tiền này, ta mới thực sự có thể sắp xếp căn nhà nhỏ theo ý mình. Ta bài trí theo kiểu nhà cũ ở Thượng Ngu. Ta trồng một rừng trúc, mua sáu cái chum trồng hoa sen và nuôi cá chép. Lại nuôi thêm hai ba con vẹt lam hầu và bốn năm con dế chọi. Căn nhà nhỏ lúc này mới thoang thoảng có hơi hướng của một mái ấm.
Nhờ “Tố Trúc Đồ” và “Lạc Hoa Đồ”, trong kinh thành, người tìm ta vẽ tranh ngày càng nhiều. Tranh sơn thủy, tranh chân dung, tranh hoa điểu tả ý, thậm chí cả tranh xuân cung... Chỉ cần có thể kiếm được tiền, ta đều không ngại thử sức. Một ngày nọ, ta đang vẽ “Hạnh Hoa Mao ốc Đồ” trong sân, tay vô tình dính mực nên đi rửa. Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một nam tử áo trắng hơn tuyết, tựa như tiên giáng trần đã đứng ở một góc sân.
Dường như chàng đã lặng lẽ nhìn ta từ lâu. Từ khi chia tay ở Quốc Tử Giám, chúng ta đã hơn một tháng không gặp. Trời nóng, ta không trang điểm, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng màu đen lên người, trông thật lôi thôi.
“Lâm tiên sinh cũng thật khó tìm.” Gió thổi hoa rơi, nam tử cao lớn như ngọc, một tay cầm bức họa, lại càng giống như tiên nhân trong tranh.
“Công tử đã tìm được ta bằng cách nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoc-oan-thinh-lai/6.html.]
Chàng lạnh nhạt nhìn ta, môi mím thành một đường thẳng, ném bức họa lên bàn, cuộn tranh mở ra, ta vừa nhìn thấy gương mặt liền đỏ bừng. Chính là bức tranh xuân cung ta lén bán được năm ngàn lượng bạc hai ngày trước. Nam nhân trong tranh vẫn là gương mặt thư sinh ngọc diện trước mắt này. Chàng ấy khép hờ đôi mắt, môi đỏ hé mở, trông vô cùng quyến rũ. Chỉ là động tác dưới lớp áo mỏng, phóng đãng không kiềm chế, thật sự không thể nhìn nổi.
“Tiên sinh tự mình vẽ, còn không dám nhìn sao?”
“...” Ta ho hai tiếng, cố gắng nặn ra một nụ cười. “Thời buổi khó khăn, ta cũng chỉ là để kiếm sống...”
Đúng lúc này, bà v.ú mang đến cho ta bốn năm loại trái cây cắt nhỏ tinh tế đặt trên bàn, rồi hỏi ta: “Lâm cô nương, hai con công trắng mà cô bảo tôi mua hôm qua đã được giao đến, có thả vào sân ngay không?”
“Ồ... thả đi.” Nói xong, hai con công trắng như tiên giáng trần liền bay lên núi giả. Sân vườn bỗng chốc thêm vài phần xa hoa, phung phí.
Chàng cười lạnh một tiếng: “Đây chính là cái gọi là thời buổi khó khăn, kiếm sống qua ngày trong lời tiên sinh nói sao?”