Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọc Thai - 15

Cập nhật lúc: 2024-06-29 14:11:19
Lượt xem: 2,019

Tôi mỉm cười nhìn hắn: "Thứ tôi muốn, tự tôi sẽ lấy. Cảm ơn."

Người như ngọc vốn dĩ có sức hấp dẫn đặc biệt. Đường Minh Duệ vốn là một tên súc sinh ngay cả trẻ con cũng không tha, lại càng chẳng coi luân thường ra gì. Đường Hoa Bích lớn lên trong môi trường như thế, quan niệm đạo đức cũng mong manh đến tội nghiệp.

Lục Vi sống ngay trong nhà họ Đường, làm sao có thể không nhúng tay vào. Nhưng có những thứ, không thể dây vào.

Thấy sắc mặt Đường Hoa Bích thay đổi, tôi mỉm cười với hắn, bất ngờ lùi lại một bước, rồi giả vờ kinh hãi, nhìn chằm chằm hắn hét toáng lên. Một quý bà bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt tôi, thấy trên mặt Đường Hoa Bích xuất hiện những vết rạn như băng, sợ hãi hét lên một tiếng.

Trong chốc lát, những tiếng thét chói tai vang lên xung quanh, mỗi tiếng lại cao hơn tiếng trước. Đường Hoa Bích mặt nhăn nhó đau đớn, dù cố gắng không kêu thành tiếng, nhưng lớp ngọc trên mặt vẫn bong ra từng mảng.

Cuối cùng, hắn ngã phịch xuống đất, phát ra một tiếng "rầm".

Sau một tiếng hét thất thanh, có người bên cạnh kéo tôi chạy ra ngoài. Tôi ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt đẹp trai giả tạo của Đường Hoa Bích đã vỡ thành nhiều mảnh, giống như một quả dưa hấu chưa chín bị nứt toác.

Khi ra đến bên ngoài, bảo vệ đã có mặt để giải tán đám đông. Cả ba người nhà họ Lục đều lạnh lùng nhìn tôi. Tôi liếc nhìn mẹ Lục, tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi: "Cô cảm thấy thế nào ạ?"

Cha Lục vẫn không hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoc-thai/15.html.]

Tôi liếc nhìn mẹ Lục, nói: "Ngọc Chủng, khi nam nữ giao hợp cũng sẽ sinh hạt truyền bá. Ý nghĩa tồn tại của vạn vật chính là sinh sôi nảy nở Ngọc Chủng rồi. Con tằm ngọc này được nuôi bằng huyết mạch nhà họ Ngọc, chỉ nhận m.á.u của người nhà họ Ngọc, người khác cho ăn sẽ phát cuồng, ăn uống bừa bãi, dẫn đến thảm kịch ngày hôm nay."

Lục Vi nếu không bị ngã, cũng sẽ không vỡ vụn. Nam giới thì khác, có thêm hai lạng thịt kia, rất dễ gãy, theo vết nứt mà vỡ vụn ra.

Cha Lục, người hiểu rõ nhất về bí mật của nhà họ Ngọc, đột nhiên bừng tỉnh, liếc nhìn mẹ Lục. Ông ta lén đưa tay sờ soạng eo mẹ Lục. Sau đó, với vẻ mặt giận dữ, ông ta trừng mắt nhìn tôi rồi bế thốc mẹ Lục lên: "Lục Anh, mau đưa mẹ con về nhà."

Xem ra, ông ta thật sự yêu thương người thanh mai trúc mã này. Tôi thở hổn hển, nhìn theo ba người nhà họ Lục rời đi. Nghe những người xung quanh bàn tán đầy sợ hãi và tò mò, rằng nhà họ Đường có dính líu gì không, có bị trả thù hay không, vân vân và vân vân.

Triển lãm ngọc bích của nhà họ Đường xuất hiện rất nhiều bộ phận cơ thể người, được truyền thông mà nhà họ Đường thuê với giá cao phát sóng trực tiếp, ngay lập tức gây sự chú ý của cảnh sát. Chưa đầy nửa tiếng sau, cảnh sát đã bao vây xung quanh phòng triển lãm, tất cả mọi người đều được mời đến trung tâm hội nghị bên cạnh để được trấn an và lấy lời khai.

Là nhân vật chính trong tin đồn, tôi tất nhiên được đối xử đặc biệt. Tuy nhiên, tôi khẳng định những gì liên quan đến ngọc thai, ngọc liệu đều là tin đồn nhảm nhí. Từ khi khai thác ngọc liệu cho đến triển lãm ngọc, nhà họ Đường không hề có nhiều liên lạc với tôi.

Chưa kể, họ còn phản bội tôi trong chuyện hôn nhân. Ngay khi cảnh sát hỏi mẹ tôi có thật sự để lại cái gọi là ngọc thai hay không...

Tôi cười khổ: "Chuyện này phải hỏi cha tôi mới biết, năm đó ông ấy là người lo liệu mọi việc sau tai nạn xe của mẹ tôi."

Tai nạn xe kiểu gì mà thảm khốc đến mức t.h.i t.h.ể không còn? Sau khi mẹ tôi qua đời, toàn bộ tài sản của bà đều được chuyển nhượng cho bố Lục, ngay cả ngọc bội và vòng ngọc bà nâng niu cũng bặt vô âm tín. Tôi không tin là cảnh sát năm đó không mảy may nghi ngờ gì.

Hình như mấy viên cảnh sát vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng yêu cầu trích xuất danh sách khách mời triển lãm và dữ liệu camera giám sát để lần theo tung tích nhà họ Lục. Còn tôi, từ đầu chí cuối vẫn chỉ là một nạn nhân. Dù cảnh sát có tin hay không thì trong lúc chưa có bằng chứng xác thực, họ cũng đành phải thả tôi về.

Loading...