Ngôi Sao Thầm Lặng Bên Cạnh Tôi - 06.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:14:05
Lượt xem: 168
Bị ngắt lời liên tục, dì Tạ tức giận bỏ đi.
"Tạ Tinh Nguyên, cậu thường bị bệnh phải vào bệnh viện à?"
Tạ Tinh Nguyên liếc nhìn tôi, trả lời mơ hồ: "Tôi và bạn học có chút mâu thuẫn, cho nên..."
"Họ thường đánh cậu sao?"
Tạ Tinh Nguyên dừng lại một chút, cúi mắt xuống: "Ừ.
"Đánh... cũng khá nặng."
Tôi đã hiểu rồi.
Cảm giác bị mọi người xung quanh xa lánh thật sự rất khó chịu.
Tôi không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể vụng về khen cậu ấy: "Tạ Tinh Nguyên, cậu và mẹ cậu giống nhau thật.
"Đều rất dịu dàng, hơn nữa... cũng rất đẹp."
Khóe môi Tạ Tinh Nguyên nhếch lên: "Ý cậu là, ba tôi vừa dữ vừa xấu à?"
Tôi không có ý đó!
Thầy chủ nhiệm tốt lắm mà.
"Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho ba biết."
…
Cậu ấy cười đầy tinh nghịch, nhìn là biết cậu đang đùa.
Tôi thả lỏng vai, cũng thấy nhẹ nhõm theo.
Có chút ghen tị.
Dì Tạ dù có trách mắng Tạ Tinh Nguyên, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Đó là hình ảnh người mẹ mà tôi tưởng tượng.
Vừa lo âu vừa đầy hy vọng, tôi mở điện thoại lên.
Ba mẹ không gọi điện, cũng không có tin nhắn nào.
Nửa đêm trở về nhà, tôi thấy một chiếc bánh treo trên tay nắm cửa.
Tôi không quan tâm đến điều đó.
Sau khi đóng cửa, phía sau vang lên tiếng mở cửa khe khẽ.
Điện thoại nhận được tin nhắn vừa gửi từ Bùi Triết.
Cậu ấy nói: 【Sầm An Tâm, tôi không hèn hạ đến thế.
【Tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoi-sao-tham-lang-ben-canh-toi/06.html.]
Tôi ngồi thẫn thờ một lúc.
Rồi xóa Bùi Triết khỏi danh bạ.
Sau đó, tôi mở blog, đăng bức tranh tôi vẽ hôm nay lên mạng.
Bà ngoại nói rằng, sở thích cần phải kiên trì.
Mười năm nay tôi vẽ không ngừng, tích lũy không biết từ lúc nào đã có hàng trăm nghìn người theo dõi.
Khi mới được ba mẹ đón về, tôi cũng vui vẻ chia sẻ với họ.
Nhưng chỉ nhận lại một câu: "Chơi bời thì chỉ thêm hư người.
"Bà ngoại con nói muốn con thi nghệ thuật, ba và mẹ con đã bàn rồi, nhà ta không có năng khiếu nghệ thuật, đừng có tham gia làm gì."
Thế nhưng hôm nay, tôi nhận được hơn hai trăm tin nhắn riêng, chúc mừng sinh nhật tôi.
Thật sự có người thích tranh của tôi.
Mây tan mưa tạnh, bầu trời rực rỡ sau cơn mưa.
Trường học xuất hiện nhiều tin đồn mới.
Nghe nói Bùi Triết cuối cùng cũng chấp nhận nữ thần Diệp Yên, có người còn nhìn thấy hai người hôn nhau trong rừng cây nhỏ.
Lớp trưởng thể thao dẫn đầu ồn ào, hỏi Bùi Triết liệu có phải thật không.
Tôi đang nhẩm lại bài viết tiếng Anh, bỗng cảm nhận được một ánh nhìn mạnh mẽ dán lên người mình.
Bùi Triết thu lại ánh mắt, cười lơ đãng.
"Phải, tối nay mời mọi người ăn."
Lại một trận cười đùa ồn ào vang lên.
Diêu Giai giật lấy quyển vở của tôi: "Sầm An Tâm, Bùi Triết có bạn gái rồi, cậu đau lòng c.h.ế.t mất nhỉ?"
Mọi người đều hùa theo: "Đúng đấy, quả trứng nhỏ lúc trước cứ bám theo Bùi Triết, tối nay chắc khóc sập cả Vạn Lý Trường Thành mất."
"Bùi Triết, hay là cậu rộng lượng chút, thu nhận quả trứng nhỏ làm vợ bé đi?"
Bùi Triết ngả người ra sau, nụ cười khinh miệt: "Các cậu tưởng tôi là người thu rác à?"
Trong tiếng cười nhạo, tôi đứng dậy.
Có một cậu con trai bắt đầu chùn bước: "Cô ấy định đi mách thầy à?"
"Không thể nào, cô ấy là học sinh tạm trú, nếu làm to chuyện thì người bị đuổi sẽ chỉ là cô ấy!"
Ở trường Lục Trung, học sinh chính quy, học sinh chọn trường, và học sinh tạm trú có địa vị khác nhau rõ rệt.
Tôi là học sinh tạm trú từ quê lên, không thuộc sự quản lý của giáo viên ở trường này.
Thầy chủ nhiệm rất tốt, tôi không thể để thầy gặp khó khăn chỉ vì chuyện nhỏ này.