Ngôi Sao Thầm Lặng Bên Cạnh Tôi - 09.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:16:13
Lượt xem: 158
Tạ Tinh Nguyên thay bộ đồ bóng rổ, khoác lên chiếc áo hoodie đen, lộ ra phần cổ dài thanh thoát, trông vừa sạch sẽ lại tươi tắn.
Là kiểu đẹp trai vừa nhìn đã thấy nổi bật, càng nhìn càng cuốn hút.
Diêu Giai đuổi theo.
"Sầm An Tâm, cậu đúng là có duyên với con trai thật, trước dính lấy Bùi Triết, giờ lại thân thiết với Tạ Tinh Nguyên."
Cô ấy ngồi xuống cạnh Tạ Tinh Nguyên, nụ cười có chút kỳ quái, "Tạ Tinh Nguyên, cậu biết không? Sầm An Tâm vì Bùi Triết ở lớp chúng tôi mà cạo trọc đầu đấy, không tin thì cậu tháo mũ của cô ấy ra xem, giờ cô ấy là một quả trứng nhỏ rồi!"
Tạ Tinh Nguyên cau mày.
Tôi vô thức siết chặt chiếc đinh ốc trong lòng bàn tay.
Cậu ấy sẽ coi thường tôi chăng?
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Đau lòng khi nhận ra rằng, hình như tôi không có đủ điều kiện để giữ gìn tình bạn.
Cho đến khi một bàn tay khô ráo mở lòng bàn tay tôi ra, lấy đi chiếc đinh ốc ấy.
Những vết móng tay in trên lòng bàn tay không thể giấu đi đâu được.
"Bạn học Sầm, cậu còn chưa trưởng thành bằng con mèo đen nhỏ."
"?"
Tôi bối rối không hiểu.
Tạ Tinh Nguyên thở dài.
"Con mèo đen chỉ giơ móng vuốt với kẻ thù, không bao giờ làm mình bị thương."
Tôi xấu hổ giấu tay ra sau lưng.
Cảm giác bất an trong lòng tan biến.
Tôi nhìn về phía Diêu Giai.
"Xin lỗi, cậu có thể tránh ra được không? Cậu đang chắn đường chúng tôi rồi."
Diêu Giai căm tức trừng mắt nhìn tôi, thấy Tạ Tinh Nguyên không có ý định bênh vực mình, cô ấy dùng ô che khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn, vội vàng rời đi.
Tạ Tinh Nguyên giơ ngón tay cái lên.
Tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Đây là lần thứ hai trong ngày tôi cãi nhau với người khác.
Và cả hai lần đều vì Tạ Tinh Nguyên.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Không nhẫn nhịn chịu đựng, nói ra những gì mình muốn nói, hình như cũng không khó khăn lắm.
Nhưng mà…
"Tạ Tinh Nguyên, cậu có biết chuyện tóc của tôi không?"
Tôi ngập ngừng hai giây, rồi tháo mũ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoi-sao-tham-lang-ben-canh-toi/09.html.]
Dạo gần đây tóc tôi mọc ra được một chút.
Lơ thơ, giống như những chồi hẹ vừa mới nhú lên.
Xấu xí và thật buồn cười.
Nhưng Tạ Tinh Nguyên lại nhìn rất nghiêm túc.
Không một chút giễu cợt, trông cậu ấy thành kính như một chú chó nhỏ đang háo hức chờ được cho ăn.
"Sầm bạn học, tôi có thể… chạm vào một chút không?"
Tôi không có lý do để từ chối.
Tạ Tinh Nguyên xoay tay, đặt nhẹ lên đầu tôi.
Rồi rất nhanh thu tay về.
"Đã chạm vào được chưa?"
Tạ Tinh Nguyên nhe hàm răng trắng rạng rỡ.
"Tôi khỏe lắm, sợ làm cậu đau."
Tôi không tin.
Bàn tay trắng trẻo mảnh mai như vậy, có thể khỏe đến đâu chứ?
Tạ Tinh Nguyên xòe năm ngón tay ra, khẽ cười: "Muốn thi thử không?"
Tôi bán tín bán nghi nắm lấy tay cậu ấy, bắt đầu cuộc thi kéo tay lần đầu tiên trong đời.
Và rất nhẹ nhàng… tôi thắng rồi.
Có chút ngại ngùng.
Tạ Tinh Nguyên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, lông mi cậu ấy run nhè nhẹ.
Đôi tai bị nắng làm đỏ ửng.
Chắc là bị đả kích lắm.
Tôi cố vắt óc nghĩ cách để an ủi trái tim tổn thương của người bạn.
"Hay là chúng ta thử lại một lần nữa, vừa rồi có thể cậu chưa sẵn sàng."
"Bạn học Sầm, cậu tốt thật đấy."
"Chúng ta là bạn mà, cậu có thể gọi tên tôi, Sầm An Tâm."
"Được," cậu ấy vui vẻ nhận lời, nắm tay tôi và mỉm cười, "An Tâm bạn học, thi lại lần nữa nhé."
...
Suốt cả buổi chiều, chúng tôi thi kéo tay hết lần này đến lần khác.
Lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Đôi tai của Tạ Tinh Nguyên càng đỏ hơn.
Tôi mới nhận ra, hóa ra người bạn mới này có tính hiếu thắng thật sự mạnh mẽ.