Ngôi Sao Thầm Lặng Bên Cạnh Tôi - 20.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:24:31
Lượt xem: 168
Tôi kể với các bạn cùng phòng rằng, ban đầu đi xem mắt anh khóa trên, kết quả lại thành bạn trai của Tạ Tinh Nguyên.
Các bạn nhìn tôi với vẻ mặt "biết ngay mà."
“Tớ đã bảo mà, mỗi lần cậu ấy nhìn cậu, ánh mắt chỉ còn ba chữ: ‘tớ yêu cậu.’
“An Tâm, chúng ta đều học Tâm lý, mà cậu thật sự không nhận ra chút nào sao?”
Tôi học khá tốt các môn chuyên ngành, nhưng chưa bao giờ dùng đến với người thân cận.
“Cậu thử chú ý đến biểu cảm, hành động của cậu ấy một chút, chắc chắn sẽ phát hiện ra nhiều điều mới,” bạn tôi nhắc nhở.
Tôi thích học hỏi và rút kinh nghiệm.
Khi Tạ Tinh Nguyên đưa tôi đến dưới ký túc xá, tôi nghiêng đầu quan sát khóe miệng cậu ấy hơi trễ xuống.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu có muốn ôm mình không?”
Vừa dứt lời, tôi liền bị kéo vào vòng tay cậu ấy.
Có vẻ tôi đoán đúng rồi.
Từ đó, tôi bắt đầu say mê phân tích đủ loại biểu cảm của Tạ Tinh Nguyên.
Cảm giác giống như đi thi mà đã có sẵn đáp án trong tay vậy.
Ngày kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau, tôi và Tạ Tinh Nguyên đi dạo bên hồ.
Cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi.
Tôi liền nhanh chóng rúc vào lòng cậu, ôm chặt một cái.
Vừa định đứng dậy thì bị cậu ấy giữ lại.
“Chưa đủ đâu.”
Cậu ấy cười khàn giọng: “Đoán được mình muốn làm gì chưa?”
Ừm.
Muốn hôn tôi.
“Được không?” cậu ấy hỏi.
Tôi không trả lời.
Cậu ấy nâng khuôn mặt tôi lên, cúi xuống, ánh trăng trong trẻo chiếu vào đôi mắt cậu, ánh lên những tia sáng dịu dàng.
“Vậy là đồng ý rồi.”
Nói xong, cậu ấy liền hôn xuống.
Nụ hôn vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, như một chú sói con muốn nuốt chửng người ta, chẳng hề dịu dàng chút nào.
Tôi chịu không nổi, phát ra tiếng nức nở, cuối cùng cậu ấy cũng tỏ lòng tốt mà dừng lại.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dọc theo con đường nhỏ vắng lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoi-sao-tham-lang-ben-canh-toi/20.html.]
“An Tâm.” Tạ Tinh Nguyên lại hiện lên vẻ mặt ấy.
Rõ ràng là cố tình bày ra cái bẫy lợi dụng tính chăm chỉ ham học của tôi!
Tôi vội đưa tay che môi: “Lần này thì không được đâu.”
Cậu ấy cụp mắt thất vọng.
“Được thôi, vậy để lần sau.
“Mình có thể đợi, đợi bao lâu cũng được.”
Cậu ấy miễn cưỡng mỉm cười với tôi, vẻ mặt uất ức rồi bước tiếp.
Tôi biết ngay là cậu ấy giả vờ.
“Tạ Tinh Nguyên,” tôi kéo cánh tay cậu ấy, “Vậy lần này cậu phải nhẹ nhàng thôi nhé.”
Cậu ấy khẽ run rẩy hàng mi, cúi xuống gần tôi.
“Được.”
Bỗng nhiên, Mèo Đen trong túi tôi nhảy ra ngoài.
Khi được đưa về, nó vẫy đuôi, rúc vào tôi một cách nũng nịu, làm trò để được vuốt ve.
Tôi không cưỡng lại được, xoa xoa bộ lông mềm của nó.
Tạ Tinh Nguyên liếc sang chỗ khác, vành tai đỏ ửng.
Biểu cảm tiến cấp này, tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa.
Rất lâu sau đó, tôi mới nhận ra, điều Tạ Tinh Nguyên muốn nói là: “Đừng chơi đuôi của nó.
“Chơi với mình đi.”
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Tinh Nguyên lập tức kéo tôi đi đính hôn.
Bố mẹ là người cuối cùng biết tin này.
Họ rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Tôi từ lâu đã không còn là cỗ máy họ có thể điều khiển nữa.
Hiện tôi làm việc ở khoa Tâm lý, Bệnh viện Nguyên Đạt.
Các bệnh nhân rất thích những bức tranh tôi dán trên tường.
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp lại Bùi Triệt trong bệnh viện.
Cậu ấy vẫn cạo đầu, nhưng gầy guộc đến mức tôi suýt không nhận ra.
“Rất đáng thương, đúng không,” bác sĩ phụ trách lắc đầu, “Mới hai mươi mấy tuổi mà đã bị u não, chẳng còn nhiều thời gian nữa.”
Đầu tôi ong lên.