Ngọn Lửa Cửa Người - C7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-04-21 19:10:25
Lượt xem: 227
7.
Đợi lúc về phòng, không còn người khác.
Tôi vội vàng tiến lên kiểm tra lưng Huyền Ca.
Khi nhìn thấy vết thương đầy m.á.u của hắn, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.
Hốc mắt đỏ hoe, suýt nữa thì rơi lệ.
Rõ ràng là hắn vì bảo vệ tôi mới thành ra như vậy...
"Xin lỗi," tôi cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: "Lần sau tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
Huyền Ca hơi sửng sốt, có chút hoảng loạn quay đầu đi, hắng giọng từ từ nói: "Tôi không cần ngài bảo vệ, vốn dĩ tôi mới là người phải bảo vệ ngài."
"Chủ nhân trừng phạt thú nô là chuyện bình thường."
"Ngài không cần tự trách."
Tôi đưa tay vuốt lên lưng hắn: "Không có gì là bình thường cả."
"Mọi người đều thương xót cho thân thế của Cơ Vân, nhưng rõ ràng người sai là cha tôi, thế nhưng trong lời đồn đại của họ, tôi lại trở thành người chị độc ác."
“Nhưng kiếp trước tôi rõ ràng không làm gì cả, Cơ Vân dựa vào thân phận của mình mà khóc lóc kể lể, lấy được sự đồng tình.”
“Bất kể tôi làm gì, cô ta đều là người yếu thế, cô ta đều xứng đáng nhận được sự giúp đỡ của mọi người.”
“Cậu nói xem, đây có phải là chuyện bình thường không?”
Huyền Ca đưa tay ra, vuốt ve má tôi.
Đột nhiên nghiêm túc nói: "Không, tôi sẽ không như vậy."
Hắn hình như là lần đầu tiên nói những lời như vậy, còn có chút không quen.
Nhưng đôi mắt thì rất chân thành.
"Tôi sẽ không bị lừa."
"Tôi mãi mãi trung thành với ngài."
Tôi cười phá lên: "Vậy nếu tôi lừa cậu thì sao?"
Huyền Ca nghiêng đầu.
Sói con còn chưa hiểu lắm ý của câu này.
Tôi cười cười, buông hắn ra.
"Ngủ một giấc thật ngon đi, vài ngày nữa đi Nhai Châu với tôi."
Tính cảnh giác ăn sâu vào xương tủy khiến thú nhân không quen ngủ trên giường.
Tôi trải cho hắn một tấm nệm mềm bằng tơ vàng và một tấm thảm, lại lấy thêm chăn.
Hắn quỳ gối ngồi trên đất, nhắm mắt dưỡng thần.
"Ngủ ngon." Tôi chui vào chăn, tắt đèn đầu giường: "Ngày mai gặp."
Huyền Ca ừ một tiếng, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, tôi chỉ cảm thấy má mình nóng hổi.
Có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
Bên tai truyền đến một tiếng thì thầm:
"Nếu ngài lừa tôi, tôi cũng sẽ tin ngài."
8.
Điền xong thông tin cho hội, trước tên Huyền Ca được thêm họ của tôi: "Cơ."
Biểu tượng cho việc hắn đã có gia tộc mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngon-lua-cua-nguoi/c7-8.html.]
Huyền Ca cầm tờ giấy đó, im lặng nhìn rất lâu, sau đó mới cẩn thận nhét vào túi.
So với hắn, Lạc Chu đã quen với cuộc sống ở nhà họ Cơ.
Cơ Vân không chỉ mua rất nhiều quần áo cho Lạc Chu, mà còn nũng nịu cha tôi mua một đống linh dược.
Lạc Chu vốn chỉ là một con hồ ly cấp thấp, khi điền thông tin cho hội, đo lại mới phát hiện nó đã trở thành cấp A.
Lạc Chu mặc áo choàng trắng bằng tơ bạc, trên vạt áo thêu hoa văn mây.
Thân hình cao ráo, làn da trắng trẻo, những người đi ngang qua không khỏi nhìn nó nhiều hơn vài lần.
Cơ Vân ra vẻ đắc ý, khoác c.h.ặ.t t.a.y Lạc Chu.
Khiêu khích hỏi tôi: "Chị, chị không giúp Huyền Ca đo cấp bậc sao?"
"Không cần thiết lắm." Tôi lật xem tài liệu trên tay: "Đo cấp bậc là để sau này bán được giá."
"Tôi còn chưa đến mức phải sa sút đến nỗi phải bán Huyền Ca."
"Hơn nữa--" Tôi liếc Lạc Chu một cái, cười đầy ẩn ý: "Có một số người là do ăn nhiều linh dược mới lên cấp, căn bản không có giá trị tham khảo."
"Cô muốn có thú nô cấp S, vậy thì phải tốn nhiều tiền hơn nữa."
Cơ Vân nghiến răng, mặt đỏ bừng.
Còn sắc mặt Lạc Chu bên cạnh thì hơi thay đổi.
Hôm nay cha tôi không có nhà, Cơ Vân cũng lười giả vờ, cô ta cười mỉa: "Thế cũng hơn con sói của chị."
"Chị cũng nên cho thú nô của mình ăn nhiều thuốc bổ đi."
Với kiểu khích tướng trẻ con này, tôi căn bản không để trong lòng, mặc cô ta nói.
Nhưng Huyền Ca bên cạnh đột nhiên đi đến trước thiết bị kiểm tra, đặt tay lên máy.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của tôi, hắn cụp mắt xuống: "Tôi không kém con hồ ly đó đâu."
Trong lòng tôi thấy bất lực.
Những thú nhân được đưa ra đấu giá, cao nhất cũng chỉ là cấp A.
Cấp S đã là thú cưng được những gia đình giàu có nuôi dưỡng.
Sói con này sao còn có tính không chịu thua thế.
Màn hình nhấp nháy, giọng nói máy móc lạnh lùng bắt đầu phát: "... Huyền Ca, chủng loại: Sói nhân, cấp bậc đo được: Cấp S..."
Tôi sửng sốt, Huyền Ca đắc ý cười với tôi.
Giống như thi được điểm cao nhất vậy.
Hắn xoa xoa cổ tay đi về phía tôi, tôi vẫn còn hơi không tin: "Sao cậu lại là cấp S?"
Huyền Ca cong môi: "Tôi đã nói rồi mà, tôi không kém con hồ ly đó đâu."
Ánh mắt hắn tối sầm lại, giọng nói trầm xuống: "Tôi trốn từ nơi khác ra..."
Thấy hắn như vậy, hẳn là có chuyện không muốn nhắc đến, tôi cũng không hỏi thêm.
Ngược lại là mặt mày Cơ Vân u ám, Lạc Chu bên cạnh thấy vậy muốn an ủi cô ta vài câu, bị cô ta hất tay ra.
Nhìn bóng lưng hai người.
Tôi cười đầy ẩn ý.
Xem ra Cơ Vân cũng không thích Lạc Chu như cô ta thể hiện nhỉ.
Tối hôm đó, Lạc Chu gõ cửa phòng tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, nó đã vội vàng mở lời:
"Cô Cơ, tôi có chuyện muốn nói với cô..."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Nó nhìn về phía Huyền Ca bên cạnh tôi, hít sâu một hơi.
"Cô có thể, để hắn lui ra trước không?"