Người Cá - Phần 1: Thân Thế Thực Sự 3
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:48:24
Lượt xem: 915
5
Nghĩ đến hình phạt của cha mẹ, thân thể ta bắt đầu run rẩy không tự chủ được.
Cỏ san hô là thứ phổ biến nhất dưới biển, hoa Nguyệt Lam nhà ta cũng trồng vài cây, loài hoa ấy dưới ánh trăng sẽ phát ra ánh sáng xanh nhạt, rất đẹp.
Dù sao dầu cá cũng đã hỏng rồi, cứ thử xem sao!
Ta lao ra khỏi bếp chạy vào sân tìm hoa, cha mẹ đã ngủ từ lâu. Luyện dầu người cá là một công việc vất vả, cần phải thức trắng hai ngày hai đêm để trông coi.
Sức khỏe của họ không tốt, từ năm ta 7 tuổi, công việc này đã được giao cho ta.
Ta nắm chặt hai đóa hoa Nguyệt Lam trở về bếp, người cá thấy ta quay lại, ánh mắt lóe lên tia hy vọng:
"Thử đi, mau thử đi, trời sắp sáng rồi, ngươi không muốn cha mẹ ngươi phát hiện ngươi làm hỏng một nồi dầu cá chứ?"
Tay ta run rẩy xay hoa Nguyệt Lam và cỏ san hô thành bột, sau đó nhắm mắt đổ tất cả vào nồi.
"Ùng ục ùng ục~"
Trong nồi đột nhiên nổi lên một chuỗi bong bóng trắng lớn, dầu cá vốn yên tĩnh lại bắt đầu sôi lên.
Mùi tanh biến mất, thay vào đó là một mùi thơm ngào ngạt.
Nồng đậm, ngọt ngào, ngửi vào khiến người ta như đang ngồi trên mây, ngay cả tay chân dường như cũng trở nên nhẹ nhàng.
Là dầu cá thượng đẳng! Đây là mùi thơm của dầu cá thượng đẳng!
Ta trừng lớn mắt nhìn dầu cá trong nồi sắp đông cứng lại, nhìn một lúc rồi che miệng cười, cười rồi lại khóc.
Thật tốt quá! Ta không bị phạt nữa rồi!
Ta vội vàng nhóm lửa lại, bắt đầu luyện dầu cá.
"Thế nào, ta không lừa ngươi chứ?" Người cá trong lồng lại lên tiếng: "Ngày mai là đêm trăng tròn rồi, ngươi thật sự không muốn xem mình biến thành người cá sẽ như thế nào sao?"
"Ta nghĩ, sau khi giải độc, ngươi nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp."
6
Đẹp?
Ta sẽ trở nên rất đẹp sao?
Ta ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, không tự chủ được mà đi đến bên cạnh người cá.
Hắn lười biếng dựa vào lồng, trên mặt không hề có vẻ hoảng sợ hay lo lắng sau khi bị bắt. Hắn nhặt một vỏ sò trong lồng đưa cho ta:
"Cho ngươi, ta nhặt được dưới biển trước khi bị bắt."
"Ta không nhìn lầm đâu, nếu ngươi biến thành người cá, cô nương xinh đẹp nhất trong huyện thành nhìn thấy ngươi cũng phải tự ti."
Ta như bị ma làm, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay nhận lấy vỏ sò nâng niu trong lòng bàn tay.
Vỏ sò chỉ to bằng lòng bàn tay, màu sắc là màu trắng hồng hiếm thấy, dưới ánh nến phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Ta nắm chặt vỏ sò, trong tai văng vẳng lời cảnh báo của cha mẹ:
"Người cá là sinh vật xảo quyệt nhất trên đời, bọn họ căm thù con người đến tận xương tủy, con ở nhà làm việc, đừng bao giờ nói chuyện với người cá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ca/phan-1-than-the-thuc-su-3.html.]
Do dự một hồi, ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm người cá:
"Ngươi nói ta cũng là người cá, vậy tại sao cha mẹ ta không g.i.ế.c ta rồi bán đi? Cha ta vốn là người săn cá."
Người cá cười, trong mắt ánh sáng lấp lánh, sáng như sao trên trời. Hắn thật đẹp, là người cá đẹp nhất mà ta từng thấy.
"Bởi vì cha ngươi không chỉ là người săn cá, mà còn là người nuôi cá."
"Nữ người cá vào đêm trăng tròn sau khi uống nước ép cỏ tranh có thể hóa thành người."
"Người nuôi cá sẽ nhân lúc này cưỡng bức họ, khụ khụ, có một số nữ người cá sẽ vì vậy mà mang thai."
"Những đứa trẻ do con người và người cá sinh ra, khi sinh ra toàn thân phủ đầy vảy cá, nhưng phải nuôi đến 15 tuổi mới mọc đuôi cá."
"Để đuôi cá mọc đẹp hơn, mỡ dày hơn, những đứa trẻ cá con này từ nhỏ đã sống trong đủ loại sợ hãi."
"Cạch!"
Ta nhặt vỏ sò rơi trên mặt đất lên, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, ngay cả nồi dầu cá đang nấu trên bếp cũng không kịp để ý.
7
Ánh trăng chiếu vào khoảng sân nhỏ yên tĩnh, vài đóa hoa Nguyệt Lam tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, trông yên bình và tĩnh lặng.
Ta ôm hai tay ngồi trên bậc thềm, chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu.
Từ khi ta còn nhỏ, cha mẹ rất thích kể cho ta nghe đủ loại chuyện kinh dị.
Chó sói móc câu thích ăn thịt trẻ con, cương thi thích hút máu, hồ ly chín đuôi thích móc tim...
Kết thúc của những câu chuyện luôn là nhà nào đó c.h.ế.t bao nhiêu người, còn những yêu quái kia thì không thấy bóng dáng đâu.
Kể chuyện chưa đủ, cha mẹ ta còn bắt ta ngủ ở căn phòng bên kia sân. Phòng ta không có bô, muốn đi vệ sinh phải băng qua cả sân.
Hơn nữa, cha ta còn thường xuyên treo nửa người cá bị chặt đuôi ở trong sân, những xác người cá đó sẽ trừng mắt nhìn ta đầy m.á.u khi ta đi qua sân.
Sau đó, khi ta lớn hơn một chút, đã quen với những thứ này, cha mẹ ta bắt đầu bắt ta làm đủ thứ việc.
Làm không tốt sẽ bị phạt, hình phạt đó...
Ta sờ sờ da gà trên cánh tay, đột nhiên đứng dậy lao vào bếp.
Trong nồi còn đang luyện dầu cá!
Ta dùng sức khuấy dầu cá, cố gắng không nghe lời người cá kia, nhưng giọng nói của hắn như có ma lực, không ngừng chui vào tai ta.
"10 ngày nữa là sinh nhật 15 tuổi của ngươi rồi phải không?"
"Ngươi có biết những đứa trẻ cá con được nuôi lớn sẽ ra sao không? Ngươi nên biết, quá trình này ngươi rất quen thuộc."
Tất nhiên ta biết, nhổ vảy, lột da, chặt đuôi, cắt khúc, luyện dầu...
Hơn nữa, khi nhổ vảy và lột da, phải đảm bảo người cá còn sống.
Bởi vì chỉ có vảy cá và da cá lấy từ người cá còn sống mới lấp lánh ánh vàng, màu sắc tươi sáng, mới bán được giá cao.
"Ngày mai là đêm trăng tròn, cũng là lần cuối cùng ngươi uống thuốc mà thầy lang kê."
"Để ức chế sức mạnh người cá trong cơ thể ngươi, thuốc của ngày mai sẽ tăng gấp đôi."
"Cá hề nhỏ, nếu ngươi không muốn bị lột da rút gân, thì đừng uống thuốc đó."