Người Cá - Phần 3: Búp Bê Hình Người 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:03:23
Lượt xem: 433
4
Thương Bắc Tinh gãi đầu ngượng ngùng:
“Không đúng, hôm đó rõ ràng thấy nó cười trên đường, nếu không, ta bỏ ra một đồng vàng mua nó làm gì?”
“Ngươi nói bao nhiêu? Một đồng vàng?”
Ta kinh ngạc đến mức giọng nói the thé, sau đó nhảy dựng lên giật lấy cây chổi trong tay Đầu Đầu đánh Thương Bắc Tinh:
“Đồ hoang phí! Cái thứ này mà ngươi cũng dám bỏ ra một đồng vàng mua!”
Thương Bắc Tinh bị ta đánh chạy khắp sân, nhanh chóng ôm đầu xin tha.
Đầu Đầu dừng động tác trên tay, đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn ta, không hiểu sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt của nó có chút kỳ lạ.
“Bịch!”
Vừa lúc ta nhìn về phía phòng Lưu Mai, cửa sổ vốn mở hé ra liền nhanh chóng đóng lại.
Vì đóng quá nhanh quá vội vàng nên cửa sổ phát ra tiếng va đập nặng nề.
Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, đều dừng động tác trên tay. Lưu Mai rất thích trốn trong phòng nhìn trộm chúng ta, nhất là nhìn ta.
Mỗi khi ta ngồi trong sân làm việc, ta luôn cảm thấy có một ánh mắt phía sau, như hình với bóng.
“Đi thôi, về phòng, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.”
Ta kéo tay áo Thương Bắc Tinh, đợi hắn ta về phòng, ta ấn hắn ta ngồi xuống ghế, sau đó lấy từ dưới gối ra một chiếc lược gỗ.
Thương Bắc Tinh vẻ mặt mờ mịt:
“Làm gì vậy? Ngươi muốn chải tóc cho ta à?”
Ta thả búi tóc của hắn ta ra, cắm chiếc lược vào đỉnh đầu hắn ta rồi dùng sức chải xuống. Nhìn thấy chiếc lược trong tay ta, Thương Bắc Tinh hoảng sợ ôm đầu:
“Trời ơi Tống Lưu Ly! Ngươi là người cá mà sức lực cũng lớn quá rồi đấy! Cái lược gì vậy? Rụng bao nhiêu tóc của ta thế này!”
Trên lược quấn một đống tóc đen bóng, ước chừng mấy chục sợi, đen sì một mảng quấn quanh chiếc lược.
5
Ta nghiêm túc nhìn Thương Bắc Tinh, vẻ mặt rất nghiêm trọng:
“Thương Bắc Tinh, tộc người cá chúng ta, chưa bao giờ bị rụng tóc.”
“Nhưng từ khi đến thị trấn này, ngày nào ta cũng rụng rất nhiều tóc.”
Nói xong, ta cầm chiếc lược chải lung tung vài cái trên đầu mình, quả nhiên, trên lược quấn một mớ tóc đen dày hơn lúc nãy.
Sắc mặt Thương Bắc Tinh cuối cùng cũng thay đổi, hắn ta đưa tay cầm lấy chiếc lược trong tay ta nhìn kỹ, phát hiện đây chỉ là một chiếc lược gỗ bình thường, là hai chúng ta mua ở thị trấn trước với giá năm đồng.
Ta gom tóc trên lược vào lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn Thương Bắc Tinh:
“Quan trọng nhất là, những sợi tóc chúng ta rụng, đều biến mất…”
Thương Bắc Tinh sững người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ca/phan-3-bup-be-hinh-nguoi-2.html.]
“Biến mất? Biến mất là sao?”
Hôm đó ta chải tóc xong, bỗng nhiên phát hiện trên lược còn sót lại rất nhiều tóc, vừa định dọn dẹp thì Thương Bắc Tinh có việc gọi ta ra ngoài sân.
Ta vội vàng đi theo hắn ta ra ngoài, lúc trở về phòng thì thấy trên lược trống không, cứ như thể mớ tóc vừa rồi chỉ là ảo giác của ta.
Ta cẩn thận hơn, bắt đầu cố ý quan sát xem ai đã vào phòng ta.
Nhưng, mỗi lần Thương Bắc Tinh đều có việc gọi ta ra ngoài, khi ta quay lại thì tóc đã biến mất.
Thương Bắc Tinh sờ sờ da gà nổi lên trên chắn tay:
“Biến thái quá rồi đấy! Trộm tiền thì thôi đi, vậy mà còn có kẻ trộm tóc!”
Trong sân này chỉ có mấy người chúng ta, kẻ trộm không phải Trương Cường thì là Lưu Mai.
Hay là, cả hai vợ chồng bọn họ đều là kẻ trộm?
6
“Ái chà, hù c.h.ế.t ta rồi!”
Thương Bắc Tinh vừa quay đầu lại đã bị dọa cho giật b.ắ.n mình. Thì ra trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Đầu Đầu không biết từ lúc nào đã đi từ ngoài sân vào, đang ngồi xổm bên chân Thương Bắc Tinh chăm chú lắng nghe.
Nhìn thấy Thương Bắc Tinh sợ đến mức nhảy dựng lên, khuôn mặt cứng đờ của Đầu Đầu khẽ động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị.
Giống như cơ mặt của một người không thể cử động được, nhưng cậu bé vẫn cố gắng mỉm cười.
Ta vô cùng kinh ngạc, Thương Bắc Tinh không lừa ta, Đầu Đầu vậy mà thật sự biết cười!
Ở cái thị trấn này, ta đã nhìn thấy rất nhiều búp bê hình người, phần lớn đều mang vẻ mặt vô cảm, một con búp bê biết cười như Đầu Đầu, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Ta xoa xoa chắn tay, cảm thấy càng thêm rợn người.
Một con búp bê biết cười…
Ngay lúc này, Đầu Đầu đột nhiên đưa tay giật lấy chiếc lược trên tay Thương Bắc Tinh, còn lấy đi cả lọn tóc trên tay hắn ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng ta, Đầu Đầu đặt lọn tóc đen đó lên đỉnh đầu mình.
Đây là, ý gì?
Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, hắn mím môi nhìn chằm chằm vào Đầu Đầu một lúc, rồi lấy lại lọn tóc từ trên đầu cậu bé:
"Đầu Đầu, tóc của con rất dày, không cần phải đội tóc giả."
Hắn nắm lấy tay Đầu Đầu, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ:
"Đầu Đầu, có phải con muốn nói với chúng ta rằng, tóc của búp bê hình người đều được làm từ tóc người thật không?"
Đầu Đầu cứng đờ người gật đầu, một lúc sau lại lắc đầu, ta còn muốn hỏi thêm, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Lưu Mai:
"Tống cô nương, đến giờ ăn cơm rồi."
Chúng ta thuê phòng trong sân nhà Lưu Mai, một đồng bạc có thể thuê được một tháng, nàng ta còn bao luôn ba bữa cơm cho chúng ta, rất hời:
"Vâng, Lưu Mai tỷ, chúng ta ra ngay."