Người Cá - Phần 3: Búp Bê Hình Người 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:03:26
Lượt xem: 400
Hắn len lén quan sát con búp bê này, nói đến đây thì Trương Viễn cũng là một người đáng thương, vừa cưới vợ được một năm, đúng lúc đang mặn nồng, thì vợ hắn ta, Uyển Nương, lại lâm bệnh qua đời.
Trương Viễn không chịu nổi cú sốc này, liền nhờ Lưu Mai làm một con búp bê hình người giống hệt Uyển Nương.
Hắn ta vô cùng yêu quý con búp bê này, hàng ngày chăm sóc cẩn thận, ngay cả quần áo trên người búp bê cũng do chính tay hắn ta may.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, chiếc váy rộng thùng thình của Uyển Nương bị gió thổi dính sát vào người, để lộ ra chiếc bụng hơi nhô lên của nàng ta.
Đồng tử của ta đột nhiên co rút lại, cái bụng của Uyển Nương, nhìn giống như phụ nữ mang thai ba bốn tháng vậy.
Đây là, búp bê mang thai?
Nhưng lúc Uyển Nương lâm bệnh qua đời, nàng ta đâu có mang thai…
Lưu Mai từng cảm thán sự si tình của Trương Viễn, không biết bao nhiêu lần nói rằng, Trương Viễn vì muốn nàng ta làm búp bê Uyển Nương thật giống, đã vẽ mấy chục bức tranh chân dung Uyển Nương.
Có bức nàng ta cúi đầu đọc sách, có bức nàng ta đang chơi xích đu trong sân, còn có bức nàng ta đang ngủ say.
Nhất cử nhất động, đứng ngồi nằm đều được Trương Viễn tỉ mỉ vẽ lại, sợ Lưu Mai làm búp bê không đủ giống.
Hắn từng đến nhà Trương Viễn, nhìn thấy bức tranh treo trong thư phòng hắn ta, Uyển Nương trong tranh dáng người mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, là một cô gái vô cùng dịu dàng xinh xắn.
Và ta có thể đảm bảo rằng, Uyển Nương trong tranh tuyệt đối không có bụng bầu.
10
Lưu Mai dẫn Trương Viễn vào phòng nàng ta, búp bê bà lão ở nhà bếp bắt đầu ra dọn dẹp bát đũa, quét dọn bãi chiến trường đầy đất.
Hắn nháy mắt với Thương Bắc Tinh, sau khi trở về phòng đóng cửa lại, ta lập tức hỏi Thương Bắc Tinh:
"Ngươi có nhìn thấy bụng của Uyển Nương không?"
Nghe ta nói xong, sắc mặt Thương Bắc Tinh rất nghiêm trọng:
"Trước đây ta từng nghe người khác trong thị trấn nói, Uyển Nương lúc đó bệnh rất nặng, Trương Viễn vì muốn chữa bệnh cho nàng ta đã tìm khắp các danh y."
"Và người cuối cùng khám bệnh cho Uyển Nương là thầy lang họ Đường ở thị trấn bên cạnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ca/phan-3-bup-be-hinh-nguoi-4.html.]
Thương Bắc Tinh quyết định đi tìm thầy lang họ Đường để hỏi rõ tình hình, trước khi đi, hắn dặn dò ta phải ở yên trong phòng, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi hắn về.
Ta không kiên nhẫn đuổi hắn đi, Thương Bắc Tinh đôi khi thật sự giống như bà cụ non, lải nhải quá thể.
Ta đâu phải người thường, là người cá, sức lực của ta gấp mười mấy lần người thường, cho dù Lưu Mai và Trương Cường thật sự có vấn đề, ta cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết bọn họ.
Sau khi Thương Bắc Tinh đi, Lưu Mai vẻ mặt ngượng ngùng mang ta mấy cái bánh bao:
"Tống cô nương, thật sự xin lỗi, hôm nay… ngươi cứ ăn tạm mấy cái bánh bao này nhé, ngày mai ta sẽ đi mua thêm thịt, nấu một bữa ngon cho hai người."
Ta nhận lấy đĩa bánh bao trên tay Lưu Mai tiện tay đặt lên bàn, nói chuyện phiếm với nàng ta vài câu.
Đợi ta trở về phòng đóng cửa lại, phát hiện bánh bao trên bàn đã biến mất.
Đầu Đầu ném mấy cái bánh bao xuống đất, còn dùng chân giẫm lên không ngừng. Lớp vỏ bánh bao trắng mềm bị giẫm nát, lộ ra phần nhân thịt đỏ bên trong, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của tóp mỡ.
"Đầu Đầu, ngươi làm gì vậy?"
Ta chạy tới ngăn Đầu Đầu lại, cậu bé cúi đầu nhìn bánh bao bị mình giẫm nát, mặt không cảm xúc đi ta góc phòng cầm chổi và hót rác, quét dọn sạch sẽ chỗ đó lần nữa.
Đầu Đầu xem ra đúng là hỏng thật rồi. Trên người những con búp bê này đều vẽ bùa chú, chúng chỉ có thể máy móc làm theo mệnh lệnh trên bùa chú, ví dụ như nấu cơm, quét nhà, dọn dẹp vệ sinh... Một khi búp bê có hành động vượt ra khỏi những thiết lập này thì chứng tỏ con búp bê đó đã có vấn đề.
Ta sờ sờ cái đầu lông xù của Đầu Đầu, trong lòng cảm thấy mình hơi mê tín rồi. Trước đó ta còn tưởng Đầu Đầu nghe hiểu tiếng người cơ đấy, bây giờ xem ra, búp bê dù sao cũng chỉ là búp bê mà thôi.
11
Dù sao ta cũng không đói, bánh bao bị vứt thì vứt thôi. Ta ngồi bên giường, lấy ra một bộ quần áo cũ bắt đầu vá lại.
Ta và Thương Bắc Tinh bị trộm mất túi tiền, cũng chưa nhận được vụ án nào, có thể tiết kiệm được một chút nào hay một chút ấy.
Hai chúng ta chắc là những thợ săn tiền thưởng nghèo túng nhất rồi, ngay cả lộ phí đến nơi tiếp theo cũng không có.
Tay có việc làm, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Trời không biết từ lúc nào đã tối đen, ta thắp nến, yên lặng chờ Thương Bắc Tinh trở về trong phòng.
"A!"
Một tiếng nữ thất thanh vang lên, ta bỗng đứng phắt dậy, âm thanh này dường như là từ sân bên cạnh truyền ta, nhưng Trương Viễn vẫn luôn sống một mình, trong sân hắn ta ngoài hắn ta ra thì chỉ có búp bê Uyển Nương.
Mà búp bê thì không thể nói chuyện được.