Người Cá - Phần 4: Nguyệt Thần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:07:18
Lượt xem: 372
19
Ta và Thương Bắc Tinh gõ cửa từng nhà, người mở cửa lúc đầu còn tỏ vẻ khó chịu, khi nghe nói Nguyệt Bá sắp vỡ, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
“Nhanh lên, chạy về phía Đông thành, địa thế bên đó cao!”
“Tháp chuông, đến tháp chuông!”
“Đến Vương cung cũng được, Vương cung ở ngay phía Đông thành!”
Người nhanh trí bế con chạy, có nhà nghèo khó, lại muốn mang theo toàn bộ gia sản trên người, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không nỡ bỏ.
Ta không ngăn cản bọn họ, bởi vì ngăn cản cũng vô ích.
Đối với người nghèo mà nói, mạng người ngược lại là thứ rẻ mạt nhất.
Phía Tây thành phần lớn là nhà của người nghèo, địa thế cũng thấp nhất.
Mưa ba ngày liền, trên đường đã toàn là nước, không ít nhà ngay cả mái nhà cũng bị dột.
Trong một cái sân nhỏ đứng đầy trẻ con, đứa nhỏ nhất mới tập đi, đứa lớn nhất, nhìn qua cũng trạc tuổi Thiết Trạch.
Trên người chúng chất đầy đồ đạc, vẫn không chịu rời khỏi nhà.
Bà lão tuổi cao sức yếu đang cố sức khiêng cái bàn ra khỏi nhà.
“Bà ơi, sắp vỡ đê rồi, đồ đạc quan trọng hay mạng người quan trọng!”
Bà lão không nghe lời ta, vẫn cố chấp ôm chặt cái bàn không buông.
“Đây là cái bàn lão nhà ta còn sống, tự tay lên núi đốn cây làm ra.
“Từng đường kim mũi chỉ trong nhà đều là tâm huyết của lão, ta không thể bỏ.”
Thương Bắc Tinh còn muốn khuyên nữa, ta lại buông tay gật đầu:
“Nếu đã vậy, vậy bà hãy mang theo những thứ này xuống suối vàng gặp lão nhà bà đi, cáo từ.”
Ta kéo Thương Bắc Tinh quay người bỏ đi, đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn.
Nguyệt Bá, cuối cùng cũng vỡ đê rồi.
20
Người ở phía Tây thành quá đông, cứu được một người, cũng không cứu được hết.
Ta vớt Thương Bắc Tinh lên rồi bơi về hướng ngược lại, nhỡ bị người ta phát hiện ta là người cá, lại thêm phiền phức.
Trong thành đâu đâu cũng trôi nổi đồ đạc, phía trước ta còn hai con lợn đang bơi.
Ta tìm được một tấm ván cửa đặt Thương Bắc Tinh lên, còn mình thì lặn xuống nước chơi vớt người.
Ai trông vừa mắt, ta liền vớt họ lên bờ.
Nếu trông không vừa mắt, coi như không thấy vậy.
Trận lụt này đến nhanh đi cũng nhanh, vô số người chen chúc trước cửa Vương cung khóc lóc thảm thiết.
Quốc vương thấy phiền, trực tiếp hạ lệnh đóng cửa cung, tìm ca nữ đến ca hát tấu nhạc trong cung điện.
Thái độ của hắn ta chọc giận thần linh, nước lũ vốn đã ngừng, vậy mà lại quay trở lại.
Lần này, nước lũ kèm theo cuồng phong, trực tiếp đánh sập cổng Vương cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ca/phan-4-nguyet-than-7.html.]
Quốc vương leo lên nóc cung điện, ôm chặt lấy một cây cột, bộ dạng vô cùng chật vật.
Đại Vu Y đứng bên cạnh hắn ta cầu xin, các hoàng tử hoàng tôn của hắn ta cũng run rẩy trong gió mưa như những con chim cút.
Quốc vương cuối cùng cũng chịu khuất phục, hắn ta cúi cái đầu cao quý xuống, nói rằng nguyện ý thực hiện nghi lễ sám hối.
Mây đen tan đi, ánh nắng rực rỡ.
Trận thiên phạt long trời lở đất này cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyệt Thần thể hiện thần lực và uy quyền tối cao của mình, còn Quốc vương, cuối cùng cũng chịu nhận lỗi.
Quý tộc tranh nhau ca ngợi sự vĩ đại của Quốc vương và lòng nhân từ của thần linh, bọn họ muốn tổ chức một nghi thức nhận lỗi long trọng trước cổng cung.
Ngày hôm đó, toàn bộ người dân trong nước đều tham gia đại lễ này.
21
Trước cung điện dựng lên một lễ đài cao, Đại Vu Y dẫn đầu các vu nữ hát bài ca chúc phúc, tế bái thần linh.
Khi tiếng hát dừng lại, trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây ngũ sắc.
Nguyệt Thần đạp mây mà đến, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đáp xuống lễ đài.
Hắn ta còn đẹp hơn cả trên tượng, da trắng như ngọc, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nguyệt Xương, ngươi biết lỗi chưa?”
Nguyệt Thần nhìn xuống Quốc vương từ trên cao, vẻ mặt khinh thường.
Quốc vương bị thần tích này làm cho kinh hãi, hắn ta thu liễm sự kiêu ngạo, ngoan ngoãn quỳ một gối xuống.
Cả người và thần đều không nhận ra, người dân trước đây luôn quỳ lạy, lúc này đều đang đứng.
Đứng thẳng lưng, nắm chặt tay, như những ngọn giáo sắc nhọn.
“Nguyệt Thần đại nhân, là bản vương sai rồi.
“Để tỏ lòng thành ý, ta nguyện ý dâng Công chúa lên làm thị nữ cho Nguyệt Thần.
“Người đâu, mời Công chúa ra!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta xách váy, chậm rãi bước từng bước lên lễ đài.
Quốc vương hơi kinh ngạc:
“Ngươi không phải Công chúa, ngươi là ai?”
Nguyệt Thần cười, hắn ta hứng thú đánh giá ta từ trên xuống dưới:
“Dung mạo tuyệt sắc, được, ngươi cũng ở lại đây đi.”
Ta mỉm cười với hắn ta:
“Nguyệt Thần, không phải ta ở lại, mà là ngươi phải ở lại.”
Quốc vương hơi tức giận, hắn ta phất tay khó chịu:
“Người đâu, bắt ả đàn bà to gan lớn mật này——”
“Chát!”
Lời còn chưa dứt, ta đã tát cho hắn ta một cái, xoay người tại chỗ.