Người Chồng Hào Môn Yếu Đuối Của Tôi - Chương 5-6.1
Cập nhật lúc: 2024-08-04 01:52:51
Lượt xem: 10,941
Chương 5:
Mãi đến tận khi lên xe, mặt tôi vẫn còn nóng. Trình Tranh thật sự là, quá biết cách tán tỉnh. Vốn dĩ đã bình tĩnh lại rồi, Trình Tranh lại đeo cho tôi một chiếc vòng tay.
Những viên đá quý lấp lánh đủ màu sắc, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Không có người phụ nữ nào không thích trang sức lấp lánh, tôi ngắm nhìn nó, thích mê:
"Sao anh lại mua vậy? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau theo phong cách tối giản, nghèo khó sao?"
Trình Tranh cười nháy mắt với tôi: "Dùng tiền riêng mua đó."
Tôi chọc anh: "Được lắm Trình tiên sinh, mới kết hôn đã dám giấu quỹ đen rồi."
Chúng tôi đến khá muộn, lúc bước vào sảnh, bên trong đã có không ít người. Chỉ là mọi người ăn mặc lộng lẫy, cụng ly chúc mừng, nhưng lại không có ý định bắt chuyện với chúng tôi.
Từ cố ý khiêu khích đến phớt lờ, đây là chiến thuật mới sau khi nếm trải sự lợi hại của tôi?
Nhưng tôi và Trình Tranh đều không để tâm.
Chúng tôi chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình, những kẻ thích trèo cao ngã đau này, cũng không cần phải bận tâm đến bọn họ.
Tôi đẩy Trình Tranh đến quầy đồ ăn nhẹ, chọn cho anh một ít đồ ăn.
Trình Tranh bị thương trong vụ tai nạn, thường xuyên bị hạ đường huyết, cho nên tôi luôn chú ý đến chuyện ăn uống của anh mỗi ngày. Chúng tôi tình cảm mặn nồng như vậy, tự nhiên có người nhìn không vừa mắt.
Trình Mai bưng ly rượu, đi tới chào hỏi Trình Tranh. Liếc nhìn chúng tôi vài cái, anh ta bày ra dáng vẻ người anh trai, nhíu mày nói:
"Sao lại ăn mặc đơn giản như vậy? Chẳng lẽ người bên cạnh em biển thủ tiền, cố ý ức h.i.ế.p em?
"Nếu không đủ tiền, cứ nói với anh.
"Sợ nhất là người bên cạnh giở trò, bắt nạt em đi lại bất tiện, nhìn chằm chằm vào sự giàu có của nhà họ Trình chúng ta, động tâm tư xấu xa."
Trình Mai đang ám chỉ tôi đấy!!!
Tôi trợn trắng mắt, định lên tiếng, thì một người đàn ông đi theo bên cạnh Trình Mai đã nhanh mồm nhanh miệng nói:
"Đúng vậy, người xưa có câu, cẩn tắc vô áy náy.
"Trình tiên sinh, nhà họ Trình gia đại nghiệp đại, phải quản lý thật tốt."
Tôi bật cười, cúi đầu nhìn Trình Tranh:
"Đây là cháu trai của anh à?"
Trình Tranh không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn tôi dò hỏi.
Gã đàn ông kia bất mãn nói: "Con nhỏ nhà quê, tôi không họ Trình."
"Đúng vậy, anh không họ Trình, xen vào chuyện nhà họ Trình làm gì?
"Thò tay vào gia đình chúng tôi, tôi còn tưởng là con riêng của Trình Tranh cơ đấy."
Trình Mai cau mày quát nạt tôi: "Những người ở đây đều là khách của nhà họ Trình, cô đừng có làm mất mặt mũi nhà họ Trình ở đây."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ánh mắt Trình Tranh khẽ động, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Đúng vậy, sao nhà họ Trình các người lại để cho người phụ nữ như vậy bước vào cửa chứ? Làm bẩn cả cửa nhà họ Trình. Cậu hai tuy bị gãy chân, sao ngay cả mắt nhìn người cũng kém đi vậy?"
Tôi lại cúi người xuống, nhìn Trình Tranh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-chong-hao-mon-yeu-duoi-cua-toi/chuong-5-6-1.html.]
"Tiền riêng của anh nhiều không?"
Trình Tranh gật đầu.
Được rồi.
Tôi đứng thẳng người, giơ tay lên, đ.ấ.m thẳng vào hốc mắt gã đàn ông kia.
"Bốp" một tiếng, gã đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy mắt.
Trình Mai giật mình, vừa ngẩng đầu lên định mắng tôi: "Cô ——"
Tôi giơ tay còn lại lên, cũng tặng cho anh ta một cú đấm. Bữa tiệc lập tức trở nên hỗn loạn. Tôi đẩy Trình Tranh bỏ chạy.
Chiếc xe lăn của Trình Tranh bị tôi đẩy với tốc độ như xe đua, chúng tôi trốn vào khu vườn nhỏ của biệt thự.
Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của Trình Tranh.
"Trình tiên sinh, anh sẽ không trách em gây chuyện chứ?"
Trình Tranh mỉm cười lắc đầu.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Anh học theo giọng điệu của tôi, mở miệng nói: "Sảng khoái."
Hỏng rồi, Trình tiên sinh nho nhã bị tôi dạy hư rồi!!!
"À đúng rồi, còn cái này nữa."
Tôi móc từ trong túi ra hai cái bánh ngọt, tiếc là có một cái bị vỡ nát.
Trình Tranh hào phóng bẻ một nửa cái bánh của mình cho tôi. Anh ngồi trên xe lăn, tôi ngồi trên mặt đất, trốn trong khu vườn nhỏ của bữa tiệc, chia nhau một cái bánh ngọt.
"Anh có thấy chúng ta bây giờ rất giống một đôi vợ chồng hào môn phá sản không?"
Chương 6:
Sự thật chứng minh, cơm không thể ăn bừa, lời cũng không thể nói bừa.
Nửa tháng sau khi tôi và Trình Tranh trêu chọc nhau là cặp vợ chồng phá sản, nhà họ Trình đột nhiên gặp phải cơn khủng hoảng lớn nhất từ trước đến nay.
Lẽ ra nhà họ Trình là gia tộc có nền móng vững chắc như vậy, không nên sụp đổ nhanh như vậy, ai biết tại sao tài sản lại đột ngột bị thu hẹp, chuỗi vốn hoàn toàn bị đứt gãy.
Mặc dù tôi không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ. Cho đến khi Trình Tranh nói với tôi, nhà họ Trình phá sản, e là không nuôi nổi anh nữa.
Trong lòng tôi khẽ động.
Chẳng lẽ là Trình Mai vì muốn vứt bỏ đứa em trai này, nên đã tự biên tự diễn vở kịch này?
"Anh không muốn liên lụy đến em, nếu em muốn, chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn bất cứ lúc nào."
Lúc Trình Tranh nói những lời này, trông có vẻ thản nhiên, nhưng một người ngồi ở đó, lại có vẻ yếu đuối, đáng thương hơn ai hết.
"Sao có thể như vậy chứ? Anh đừng suy nghĩ lung tung."
Tôi giơ tay ôm lấy anh, một lòng chìm đắm trong nỗi đau lòng khi anh bị người nhà bỏ rơi, hoàn toàn không để ý đến tia sáng lóe lên trong mắt Trình Tranh.