Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Chồng Hào Môn Yếu Đuối Của Tôi - Chương 3-4

Cập nhật lúc: 2024-08-04 01:52:23
Lượt xem: 11,740

Chương 3:

Hình như tôi bị lừa rồi. Trước khi kết hôn đã nói rõ là mỗi tháng sẽ cho tôi mười triệu tệ, vậy mà sau khi tôi gả vào đây, lại biến thành toàn bộ chi tiêu của tôi và Trình Tranh, mỗi tháng chỉ cho một triệu tệ. Tôi há hốc mồm nhìn tờ chi tiêu mà quản gia đưa tới, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại kiểm tra số dư tài khoản một lần nữa.

Trình Tranh ngoan ngoãn ngồi một bên, trên mặt có chút ngượng ngùng:

"Là anh làm liên lụy đến em rồi."

Tôi hiểu ý tứ chưa nói hết của anh.

Cuộc chiến tranh giành quyền lực trong những gia tộc giàu có xưa nay tàn khốc, giả sử Trình Tranh vẫn khỏe mạnh, có lẽ còn có thể tranh đấu một phen, nhưng bây giờ anh tàn phế hai chân, so với người anh trai tài giỏi, lập tức trở thành quân cờ bị vứt bỏ, chỉ có thể sống những ngày tháng ngửa tay xin tiền người nhà.

Nhà họ Trình giàu nứt đố đổ vách, căn bản không thiếu chút tiền này, chỉ là thấy anh vô dụng nên mới tùy ý qua loa cho có lệ.

Tôi an ủi anh:

"Không sao, một triệu tệ cũng đủ rồi."

Sau khi dỗ dành bông hoa mỏng manh dễ vỡ Trình Tranh xong, tôi lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng gọi quản gia tới.

"Bây giờ còn chưa đến giữa tháng, tại sao đã tiêu hết năm triệu tệ rồi?"

Tôi cau mày xem xét tờ chi tiêu, lập tức há hốc mồm kinh ngạc:

"Cái gì mà đá viên thôi mà cũng hơn ba trăm đô la một túi? Dùng nước ở thiên đình làm ra à?"

"Chờ chút, tại sao thịt bò này lại cộng thêm hơn mười nghìn tệ tiền vé máy bay vậy?"

Xem qua một lượt, cảm nhận lớn nhất của tôi chính là—Nhà tư bản quả nhiên không lừa gạt người nghèo.

Ví dụ như đôi bông tai ngọc trai được mua cho tôi mấy hôm trước, thực chất là một đôi nhựa tổng hợp; chiếc vòng tay năm nghìn tệ kia, hóa ra là đồng mạ điện.

Tôi ngăn quản gia lại: "Sau này, đồ trang sức của tôi, không cần mua nữa."

Có số tiền này mua chút vàng nguyên chất không tốt sao, còn có thể giữ giá trị. Không thì đưa tôi hơn một trăm tệ, tôi tuyệt đối có thể mua được một đôi ngọc trai thật, còn tiết kiệm được ba nghìn chín.

Tôi không hề hứng thú với giá trị gia tăng của những thứ đồ xa xỉ của nhà tư bản này.

Lúc ăn trưa, tôi nhìn chằm chằm vào miếng bít tết mà Trình Tranh đang cắt một cách tao nhã. Bị tôi nhìn đến mức dựng tóc gáy, anh do dự đưa nĩa cho tôi:

"Em... Em muốn ăn không?"

"Không không không, anh ăn đi, anh ăn đi." Tôi nhiệt tình từ chối, nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi.

Trình Tranh có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho miếng thịt vào miệng.

"Ngon không?"

Anh gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-chong-hao-mon-yeu-duoi-cua-toi/chuong-3-4.html.]

Tôi cười tủm tỉm, mang theo vài phần ý tứ dụ dỗ: "Vậy anh thấy so với thịt hôm qua, có gì khác biệt không?"

Trình Tranh đang nhai miếng thịt thì sững người, không xác định nhìn một cái, lại nhìn một cái, ánh mắt mơ hồ.

Anh thấy chưa! Thịt bò được vận chuyển bằng đường hàng không từ Úc với thịt bò nhà tôi mới mổ, về cơ bản không có gì khác biệt.

Số tiền này tôi đã tiết kiệm được một cách chắc chắn.

Hừ, tư bản, đừng hòng moi được của tôi thêm một đồng nào nữa.

Cuối tháng là tiệc sinh nhật của anh trai Trình Tranh - Trình Mai, buổi trưa tôi gọi quản gia tới, nghiến răng nghiến lợi đặt cho Trình Tranh một bộ ghim cài áo vest và khuy măng sét trị giá năm trăm nghìn tệ.

Vừa lúc Trình Tranh bước vào, tôi ngừng công việc đang làm, đẩy anh đến.

"Không phải em đã nói những thứ này đều là giá trị tư bản bị đội lên sao? Mấy hôm trước còn đem bán hết đồ trang sức của mình, sao bây giờ lại đặt cho anh cái đắt tiền như vậy?"

Tôi đưa bản thiết kế đã chọn cho anh xem:

"Em không quan tâm đến những thứ này, nhưng tiệc sinh nhật của anh trai anh, chắc chắn sẽ có không ít người quen biết anh, những người này đều là hạng người a dua nịnh hót, chúng ta không thể để bọn họ chê cười được.

"Còn em, ai cũng biết xuất thân nông thôn, không có đồ xa xỉ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Không được thì em có thể mắng lại mà."

Trình Tranh bị tôi chọc cười, giơ tay khép cuốn sổ lại:

"Vậy thì anh cũng không cần, đến lúc đó em giúp anh mắng lại bọn họ."

Anh nghiêng đầu, đáy mắt có vài phần tinh quái.

 

Chương 4:

Tiệc sinh nhật của Trình Mai, có thể tưởng tượng được, những người đến tham dự đều không có ý tốt với Trình Tranh. Ai cũng muốn giẫm đạp Trình Tranh một cái, để lấy lòng chủ nhân bữa tiệc.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Vì trận chiến khó khăn này, tôi đã đặc biệt về quê một chuyến, học hỏi từ các bà, các cô ở đầu làng có kinh nghiệm dày dặn trong việc mắng chửi người khác những câu chửi mới toanh.

Lúc Trình Tranh đi vào, tôi đang thử từng màu son một trên tay. Anh chăm chú nhìn một lượt, rút ra một thỏi son trong đó.

"Dùng cái này, dùng cái này."

Tôi lấy ra một thỏi son khác, thay thế thỏi son trên tay anh. Trình Tranh mỉm cười, nhẹ nhàng thoa son lên môi tôi, động tác dịu dàng.

Tôi soi gương ngắm nghía, rất hài lòng:

"Màu đỏ hoàng hậu, ai thoa cũng sẽ toát ra khí chất bá đạo, hôm nay em phải dùng màu này để trấn áp đám người kia."

Trình Tranh mỉm cười, đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi tôi, sau đó giơ tay lên, miết nhẹ lên môi mình:

"Thật sao?"

"Vậy anh cũng dùng nó để trấn áp đám người kia."

Loading...