NGƯỜI CHỒNG MẮC BỆNH "SẠCH SẼ" - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:49:56
Lượt xem: 261
VĂN ÁN
Trong bữa tiệc mừng của công ty, Tống Dục Thư, người luôn mắc chứng sạch sẽ, rất tự nhiên lại lấy thịt cua đã bóc sẵn bỏ vào đĩa của thư ký.
Tôi không hỏi anh ta.
Chỉ đơn giản là đặt hơn ba mươi con cua trước mặt anh ta.
Để anh ta bóc cho đủ.
Sau đó, vào ngày hôm sau, tôi đập thẳng thỏa thuận ly hôn vào n.g.ự.c anh ta.
Người, tôi có thể không cần.
Tiền, anh đừng hòng lấy được một xu.
---
1
Tôi ngồi ở phía bên trái của Tống Dục Thư.
Tận mắt nhìn anh ta thành thục lột cua, bóc thịt rồi bỏ vào đĩa của thư ký.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tống Dục Thư vẫn tiếp tục động tác, khóe môi hơi cong lên.
Tôi chợt hiểu tại sao một bữa tiệc mừng công quan trọng thế này lại được tổ chức ở nhà hàng nhỏ ven hồ.
Buồn cười là...
Lúc chiều khi nhìn thấy vị trí anh ta gửi đến, trong lòng tôi tràn đầy ngọt ngào.
Tôi thích ăn cua.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, anh ta chọn nơi này vì tôi.
Thậm chí còn vì điều đó mà phấn khởi trang điểm, ăn mặc tươm tất.
Chiếc váy dài bằng tơ tằm, chuỗi ngọc bích trên cổ, kiểu tóc và trang điểm tinh tế, tất cả đang chế nhạo vì tôi đã tự mình đa tình.
Tống Dục Thư chắc cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh ta có chút bối rối:
"Ôn Dao, em đừng nghĩ nhiều, Tiểu Nhụy vài ngày trước bị thương ở tay, cô ấy chưa được ăn cua bao giờ... anh chỉ tiện tay bóc giúp cô ấy một con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-chong-mac-benh-sach-se/chuong-1.html.]
Tôi không nói gì, chỉ xoay bàn ăn, đặt một đĩa đầy cua trước mặt anh ta.
Tống Dục Thư nghi hoặc nhìn tôi.
"Bóc cua đi."
Tôi khẽ lắc lắc móng tay dài, mỉm cười nhìn anh ta:
"Em biết là anh chỉ tiện tay giúp cô ấy bóc một con cua, nhìn đi, em cũng không tiện lắm, hay anh tiện tay bóc giúp em vài con nữa đi."
"Ôn tiểu thư, chị đừng hiểu lầm."
Giọng nói của Tống Giai Nhụy mềm mại, biểu cảm ủy khuất và ngây thơ.
"Không sao đâu."
Tôi không bỏ lỡ ánh mắt bất mãn thoáng qua của Tống Giai Nhụy, từ tốn nói:
"Một con cua thôi mà, có phải không ăn nổi đâu. Tống tổng nhà cô rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, thì để anh ấy phục vụ cho tất cả chúng ta luôn vậy."
Nói xong, tôi quay sang gọi trợ lý, bảo cô ấy đi chọn thêm hai mươi con cua lớn.
"Anh Dục Thư, anh không lẽ chỉ phục vụ mỗi trợ lý Tống mà bỏ qua chúng tôi sao?"
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của anh ta.
Tôi nhướng mày nhìn Tống Dục Thư.
Cho đến khi anh buông đũa một cách cam chịu, cầm lấy dụng cụ bóc cua, tôi mới nâng ly mời mọi người.
Tối hôm đó.
Tống Dục Thư một mình bóc hơn ba mươi con cua, hai tay bị gai cua đ.â.m không biết bao nhiêu lỗ.
Mọi người có mặt đều ăn ít nhất một con cua do Tống Dục Thư tự tay bóc.
Vậy mới phải, sao có thể thiên vị thế được.
Về đến nhà, anh ta giơ ngón tay sưng đỏ, hiếm hoi làm nũng với tôi:
"Ôn Dao, em xem, anh nghe lời em thế nào."
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ cách mũi anh một chút.
Đồ dơ bẩn.