NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:26:52
Lượt xem: 289
24.
Gần mười giờ tối.
Thành phố Giang Đô dưới ánh đèn đêm trở nên rất quyến rũ, chỉ cần dạo phố, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua cũng làm tôi nhớ lại những ngày dễ chịu khi còn là học sinh.
Điện thoại rung lên.
Tôi nhìn vào tên người gọi đến, hơi ngạc nhiên, không ngờ Cố Hựu Thần lại chủ động gọi điện.
“Có lẽ là bố mẹ em gọi đó.”
Anh An Vũ cười nói, ra hiệu tôi nhanh chóng bắt máy.
Tôi cắn cắn môi, tắt chuông điện thoại rồi bỏ vào túi, mỉm cười nói:
“Không phải, không cần để ý.”
Anh An Vũ gật đầu, có phần bất lực: “Gần đây quả thật có thêm nhiều cuộc gọi quảng cáo.”
Tôi mỉm cười không nói gì, chỉ nhìn vào bóng tối mờ mịt, nhìn những ánh đèn vàng nhấp nháy, lòng tràn ngập nỗi buồn.
Trong lúc mơ màng.
Tôi nhớ lại những ngày thời học sinh.
Mỗi lần tôi đều giả vờ là người qua đường, cẩn thận đi qua bên cạnh Cố Hựu Thần, đôi khi ngẩng đầu lên, luôn vì sự chênh lệch chiều cao mà trước tiên thấy ánh đèn nhấp nháy, rồi mới thấy yết hầu và khuôn mặt của anh.
Ngày đó thật tuyệt vời.
Chỉ cần nhìn thấy anh một lần, khi mơ cũng toàn nghĩ đến điều ngọt ngào.
25.
Chiếc BMW dừng lại ở khu biệt thự, tôi cười vẫy tay chào tạm biệt An Vũ, cho đến khi anh khuất xa, tôi mới lấy điện thoại ra.
Gọi nhỡ: [21 cuộc.]
Hiện tại là 23:30 theo giờ Giang Đô, trong khi giờ giới nghiêm mà Cố Hựu Thần quy định là 22:00.
Tôi nhíu mày, lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng mang theo, mở khóa cửa.
Phòng khách lờ mờ tối.
Nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng hình bóng ngồi ở đó, đôi mắt sáng như dòng suối trong vắt, rõ ràng đang không hài lòng.
“Hiện tại đã là mấy giờ rồi?”
Cố Hựu Thần thấp giọng hỏi.
Tôi không định trả lời anh, chỉ chuẩn bị đi lên tầng, nhưng anh lại nhanh chóng đứng dậy chắn đường tôi.
“Tại sao không nhận điện thoại?”
Tôi nhìn anh, không khỏi quay đi, cố giữ bình tĩnh:
“Không muốn nhận.”
Cố Hựu Thần cúi xuống, nhìn tôi chằm chằm: “Em thật sự muốn vì một câu nói mà làm ầm lên như thế này sao?”
Tôi nhướng mày, cười: “Tôi đâu dám làm ầm lên với anh.”
Cố Hựu Thần: “Hôm đó tôi chỉ là đang tức giận thôi.”
Chỉ là tức giận sao?
Tôi cảm thấy hơi vô cảm, bình thản nói: “Người ta thường nói, lúc tức giận thì dễ nói ra lời thật lòng nhất.”
Ngừng một chút, tôi tiếp tục: “Tại sao mấy hôm trước anh không giải thích? Có phải sau khi cân nhắc thiệt hơn, thấy rằng vẫn cần tôi để duy trì lần kết hôn giả này, tạm thời chưa tìm được người thay thế tốt hơn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-11.html.]
Cố Hựu Thần hơi ngẩn ra, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Tôi hiểu rồi, trực tiếp lướt qua anh, đi lên cầu thang.
Tôi dự định nhanh chóng về phòng, nhưng không ngờ đi nhanh quá, bị ngã sấp xuống, đau đến rơi nước mắt.
26.
Tách.
Đèn tầng một sáng lên.
Cố Hựu Thần đi đến, ôm ngang hông tôi lên.
“Buông ra!”
Tôi đẩy anh, không ngừng đá chân.
“Đừng động.”
Cố Hựu Thần ôm tôi ngồi xuống sofa, giữ chặt hông tôi, kéo váy của tôi lên đến đầu gối, giữ chân tôi lại.
Lòng bàn tay anh ấm áp.
Tôi co rúm lại, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, không ngờ tư thế gần gũi nhất lại xảy ra trong hoàn cảnh này.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Cố Hựu Thần! Anh là đồ lưu manh!”
“Ngày xưa ai gọi tôi là chồng, giờ lại mắng tôi là đồ lưu manh?”
Cố Hựu Thần nhíu mày, cằm dựa vào vai tôi, cúi đầu kiểm tra vết thương của tôi, hoàn toàn không có ý định buông tay.
Tôi không thể chống lại anh, cảm thấy bất lực muốn khóc, càng thêm tủi thân:
“Đúng, chính là đang mắng anh đấy, thế nào?”
“Đừng động, nếu không tôi sẽ cho em biết hậu quả.”
Tôi: “…”
Nhìn vào cuộc đấu tranh vừa rồi, tôi đã nhận ra rằng mình không phải là đối thủ của Cố Hựu Thần, nhưng vẫn không muốn nhượng bộ.
“Anh dám...”
Tôi nhỏ giọng phản kháng.
“Thử xem.”
Cố Hựu Thần lấy hộp y tế từ dưới bàn trà ra, mở hộp bằng một tay, lấy bông gòn và thuốc.
Tôi nhíu mày, dần dần im lặng, lặng lẽ nhìn Cố Hựu Thần bôi thuốc cho tôi, cảm giác như mình đang bị bao bọc trong không khí lạnh lẽo.
Hơi thở của tôi nóng rực, xấu hổ không muốn nói chuyện.
“Gần đây có túi xách mới, tôi đã cho người đặt rồi, ở trong phòng em.”
Cố Hựu Thần nhẹ nhàng nói.
Tôi không nói gì.
Mãi cho đến khi anh bôi thuốc xong và buông tay.
Tôi vội vàng quay lên lầu, mở cửa phòng, không nói lời nào, trực tiếp lấy túi xách mới của anh cùng hộp vứt xuống tầng.
Từng cái, từng cái bị ném xuống.
Cố Hựu Thần có vẻ tức giận, đứng dậy nhìn tôi: “Diệp Mẫn!”
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa của tôi.