Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:27:28
Lượt xem: 266

 

36.

 

Kết thúc buổi hẹn hò khó xử, tôi chỉ muốn về nhà nằm nghỉ.

 

Đi qua con phố dài.

 

Tôi nhìn lại từng chiếc xe trên đường, thở dài, đang trên đường về nhà thì trời đột ngột mưa.

 

Tôi nghĩ mình sẽ phải tiếp tục dầm mưa về nhà, không ngờ xuất hiện một bàn tay đưa ô lên, che trên đầu tôi.

 

Mưa bụi mù mịt bao quanh trong không khí.

 

“Tôi đưa em về.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Cố Hựu Thần đứng trước mặt tôi, sắc mặt tái nhợt, cầm ô che cho tôi.

 

Tôi nhìn vào bộ đồ bệnh nhân của anh, không khỏi nổi giận: “Anh điên à? Mới ra viện đã chạy ra ngoài như thế?”

 

Nói xong.

 

Tôi bắt đầu chạy về phía nhà mình, không có ý định dừng lại, nhưng Cố Hựu Thần cứ theo sát tôi.

 

Mưa càng lúc càng lớn.

 

Như một bức tranh mực khổng lồ, xám xịt, nhưng không thể nào so được với sự thanh khiết trên mặt Cố Hựu Thần.

 

Từng giọt nước mưa chảy xuống cằm anh.

 

Cố Hựu Thần cầm ô, cúi đầu nhìn tôi: “Chiếc ô này, em giữ lại nhé.”

 

Tôi nhìn thấy anh đã ướt sũng, nhíu mày: “Anh hãy cầm ô về đi.”

 

Cố Hựu Thần cúi đầu, không nói gì.

 

Tôi cảm thấy bất lực: “Anh mới vừa phẫu thuật xong, đừng làm bậy.”

 

Cố Hựu Thần chỉ đứng đó, im lặng, cố tình để ô lại cho tôi.

 

Tôi thở dài, nhẹ giọng nói:

 

“Đi lên lầu với tôi đi.”

 

“Thật không?”

 

Cố Hựu Thần ngẩng đầu lên nhìn tôi, đáy mắt lóe lên một tia vui mừng.

 

Tôi liếc nhìn anh, đi thẳng vào trong nhà: “Giả đấy.”

 

37.

 

Bước vào cửa nhà.

 

Cố Hựu Thần hơi lúng túng quan sát căn nhà của tôi.

 

Tôi liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Thấy nhỏ hả?”

 

Cố Hựu Thần nhìn tôi, nhẹ giọng đáp: “Không bằng căn nhà của chúng ta.”

 

Tôi: “...”

 

Tôi không biết mở lời thế nào.

 

Ngày xưa tôi đã từng sống trong những căn phòng nhỏ thế này, từ nhà thuê chung đến thuê riêng, từ hợp đồng năm đến hợp đồng tháng, từng chút từng chút tự mình lo liệu.

 

Nếu ngày xưa tôi thuận lợi gia nhập Cố thị, nỗi đau này có thể giảm đi một nửa.

 

“Chúng ta đã ly hôn rồi.”

 

Tôi nghiêm túc nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-15.html.]

Cố Hựu Thần im lặng nhìn tôi, trực tiếp né tránh đề tài này: “Tôi thấy hơi lạnh.”

 

Tiếng nước liên tục chảy trong phòng tắm.

 

Tôi nhìn đồng hồ, từ dưới ngăn tủ lấy ra một chiếc áo choàng rộng, vừa định để bên ngoài phòng tắm thì phát hiện Cố Hựu Thần không đóng cửa.

 

Tôi: “...”

 

Nói thật lòng.

 

Tôi nghi ngờ anh cố ý làm vậy, trước đây anh phòng tôi như phòng sói, chắc chắn không thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.

 

“Diệp Mẫn—— có áo choàng không?”

 

Cố Hựu Thần thấp giọng hỏi.

 

Tôi treo áo choàng lên giá phơi đồ: “Đừng để nước chạm vào vết thương.”

 

“Ừ.”

 

Cố Hựu Thần nghe lời gật đầu.

 

Tôi nhìn mưa ngày càng to, đành phải đóng cửa sổ, mở điều hòa lên nhiệt độ cao, rồi đi vào bếp nấu nước gừng.

 

38.

 

Chuông cửa liên tục vang lên.

 

Tôi nhìn nồi nước gừng trên bếp, định mở miệng bảo đợi chút thì Cố Hựu Thần đã quấn áo choàng đi ra mở cửa.

 

“Ai vậy?”

 

Tôi lên tiếng hỏi.

 

Nhưng ở cửa không có ai đáp lại, tôi không khỏi ngẩn người, chuẩn bị xem ai đến.

 

An Vũ đứng ở cửa, tay cầm thuốc cảm, như bị sốc, không thể tin nổi nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Hựu Thần.

 

“Anh, học trưởng...”

 

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

 

An Vũ mở miệng: “Cố tổng, chào anh.”

 

Cố Hựu Thần liếc nhìn, cười như không cười, không khí xung quanh bỗng nhiên xuống đến âm độ, nhẹ giọng nói:

 

“Chào anh.”

 

An Vũ miễn cưỡng cười, đặt thuốc cảm xuống trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi, không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước đây.”

 

Nói xong.

 

An Vũ nhanh chóng chạy đi.

 

Cố Hựu Thần đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ đến khi An Vũ biến mất mới quay lại nhìn tôi, thấp giọng không vui nói:

 

“Thứ này cần không?”

 

Tôi mím môi, đi tới cầm thuốc, nhìn đầu anh ướt sũng, trực tiếp đóng cửa, nói với anh: “Trong phòng ngủ, trên bàn trang điểm có máy sấy tóc.”

 

Cố Hựu Thần chăm chú nhìn thuốc trong tay tôi một hồi lâu, rồi lại nhìn tôi.

 

“Đi sấy tóc đi.”

 

Tôi nhắc nhở.

 

Cố Hựu Thần định nói rồi lại thôi, môi mỏng khép lại, ngoan ngoãn đi sấy tóc.

 

Có lẽ.

 

Tôi nên cảm thấy vui vì Cố Hựu Thần không mở miệng nói gì lúc nãy, nếu không An Vũ rất có thể sẽ trở nên khó xử.

 

Loading...