NGƯỜI ĐẾN MANG THEO CẢ THANH XUÂN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:45:16
Lượt xem: 368
3.
Tôi thực sự không ngờ, lần đầu tiên gặp cậu ấy lại là trong tiết tự học buổi sáng đầy ác mộng ở trường.
Hôm đó, thầy chủ nhiệm vừa vào lớp đã cười tươi roi rói, không dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề:
“Các em, sáng nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, mọi người cùng vỗ tay chào đón nào — Bạch Thanh, em mau lên đây giới thiệu về mình một chút đi.”
Tôi sững sờ một lúc.
Hôm qua là Chủ Nhật, tôi ở nhà bạn thân làm bài tập đến tối muộn, rồi ở lại nhà cậu ấy qua đêm luôn.
Dù sao ở đó cũng có đủ đồ dùng sinh hoạt của tôi, thậm chí còn có một phòng khách riêng chỉ dành cho tôi.
Không ngờ đã có người “đường đường chính chính” vào nhà mình mà tôi còn không biết à?
Nghe nói Bạch Thanh học rất giỏi, các thầy cô bây giờ chắc đều vui mừng phát điên rồi, vì dù sao sau này điểm trung bình của lớp chúng tôi ít nhất sẽ tăng thêm 1.5 điểm.
Nhưng tôi không hiểu, sao cấp 3 lại có thể dễ dàng chuyển trường tự do như vậy? Sao cậu ấy lại vào đúng lớp tôi trong khi khối 11 có tận 15 lớp?
Chẳng lẽ chỉ vì mẹ tôi và dì Giang đã quyên góp một thư viện cho trường sao?
…Không thể nào.
…Tôi không muốn cuộc sống cấp 3 tuy không có bong bóng màu hồng nhưng vẫn khá yên bình và ấm áp của mình lại biến thành hiện trường mất mặt đâu.
Tôi vẫn chưa muốn chấp nhận số phận thì cậu bạn mới đã đứng trên bục giảng lên tiếng:
“Bạch Thanh. Bạch là màu trắng, Thanh là màu xanh.”
Giọng điệu hờ hững, c.h.ế.t tiệt lại còn giống như nam chính lạnh lùng trong truyện học đường, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng các bạn nữ ở phía sau xuýt xoa.
Tất cả đều tại đồng phục của trường chúng tôi thiết kế quá đẹp, chiếc sơ mi trắng ôm vừa người, đeo thêm cà vạt nhỏ, tôi cảm thấy cũng rất bắt mắt.
“Được rồi, bạn học Bạch ngồi chỗ đó nhé.” Thầy chủ nhiệm xoay người, đúng lúc nhìn thấy chỗ trống bên cạnh tôi, “Nghe nói em và Lam Án rất thân, đúng lúc để bạn ấy giúp em làm quen với trường mình.”
Tôi không ngờ rằng người muốn hại tôi nhất lại chính là thầy chủ nhiệm.
Ngồi một mình chẳng phải rất tốt sao, chỗ ngồi rộng rãi, có thêm không gian gấp đôi để chất đống sách bài tập, lại có thể tránh khỏi việc phải giao tiếp với bạn cùng bàn, tôi vẫn luôn rất hài lòng với chỗ ngồi của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-den-mang-theo-ca-thanh-xuan/chuong-2.html.]
Nhưng nếu biết rằng niềm vui của một năm rưỡi trước cần phải đánh đổi bằng sự ngượng ngùng và mất mặt hiện giờ, tôi chắc chắn sẽ không vui vẻ mà tự xin ngồi một mình ngay từ đầu năm lớp 10.
[…]
Tuy nhiên tôi không có lập trường và dũng khí phản bác thầy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy tiến về phía mình, ước gì có thể nhét đầu mình vào ngăn bàn, cố gắng giảm bớt bất kỳ sự hiện diện nào trước mắt cậu ấy.
Hai giây sau, giọng nói trong trẻo nhưng khác xa hồi bé của cậu ấy vang lên bên tai tôi:
“Bạn học Lam.”
“Lâu rồi không gặp, mong được giúp đỡ.”
Thôi được. Giọng nói vẫn rất dễ nghe, tôi thậm chí còn muốn khuyên cậu ấy nên làm diễn viên lồng tiếng trẻ tuổi. Nhưng điều này không làm giảm cảm giác vĩnh viễn muốn trở thành một con đà điểu của tôi ngay lúc này.
Giọng nói trong trẻo dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Bảy năm không gặp, bạn học Lam đã đổi sang bắt chước loài vật nào rồi?”
“Đây là… đà điểu phải không?”
Không biết tại sao, bất cứ ai không thân quen mà nói đùa như vậy sẽ khiến tôi rất khó chịu, nhưng sự trêu chọc của cậu ấy lại khiến tôi đột nhiên cảm thấy bảy năm qua chúng tôi như không hề chia xa, vẫn là những người bạn tốt chia nhau từng miếng trái cây khi trước.
Rõ ràng mới mấy hôm trước còn trả lời tôi trên WeChat chẳng mặn mà gì, gửi cho cậu ấy bao nhiêu sticker đáng yêu cũng chỉ nhận được một dấu chấm hỏi, sao bây giờ gặp mặt lại không lạnh lùng nữa?
Tôi dịch ghế nhường chỗ cho cậu ấy vào, quyết không rút đầu ra khỏi ngăn bàn.
“Lam Án.”
Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm cũng không cho phép học sinh của mình không nghe giảng vào giờ tự học buổi sáng, gọi tên tôi.
“Em cúi đầu làm gì thế? Ngẩng đầu lên nhìn bảng, thầy bắt đầu dạy rồi.”
…Thực ra tôi nghi ngờ thầy giáo và Bạch Thanh ở cùng một phe, mục đích chính là để nhìn tôi xấu hổ, mất mặt.
Tôi vội rút đầu ra, ngồi ngay ngắn, không liếc mắt một chút nào về phía “bạn học mới” bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ với giáo viên, khiến thầy ấy quay mặt đi vì ghê sợ.
“Bạn học Lam, trưa nay có thể dẫn mình đi dạo quanh trường không?”
Bạn cùng bàn mới tốt tính đề nghị.
Thực ra tôi không muốn đồng ý. Nhưng ai bảo cậu ấy có một khuôn mặt khiến người khác không thể từ chối chứ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Được… được thôi.”