Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 1: Tôi nghĩ kỹ rồi
Cập nhật lúc: 2024-05-23 00:15:29
Lượt xem: 645
Tôi những tưởng Cố Hành Miên thích tôi.
Ngày tôi tái sinh bằng xương bằng thịt, anh ấy hạnh phúc đến nỗi ôm tôi xoay liền mấy vòng. Ánh mắt vui mừng lẫn phấn khích không thể che giấu khiến tôi nghĩ đó chính là tình yêu.
Nhưng khi Bạch Oản ngất đi, anh liền bỏ mặc tôi chạy đến bệ/nh vi/ện.
Tôi ở nhà đợi anh ấy cả đêm, cuối cùng cũng đợi được đến khi anh ấy quay lại, tôi định ôm lấy anh, nhưng Cố Hành Miên lại đưa tay đẩy tôi ra.
Đôi mắt anh nặng nề đầy tâm sự…
“B/ệnh tim của Oản Oản lại tái phát. Cô ấy cần một trái tim mới. Không còn nhiều thời gian nữa.”
Không cần nói tiếp, tôi hiểu ý anh rồi.
Cố Hành Miên không dám ngẩng đầu nhìn tôi, tránh né ánh mắt của tôi, trên mặt cũng tràn đầy áy náy cùng tội lỗi.
Tôi cũng nhìn anh ấy rất lâu.
Là một người máy có ý thức tự chủ, tôi thật may mắn vì được tái sinh bằng xương bằng thịt. Thậm chí có trái tim mà chỉ con người mới có được nên lúc này, cái cảm xúc gọi là ghen tỵ buồn bã tôi đều cảm nhận được, chúng chất chồng lên nhau, đè nén thành giọt nước mắt không nên có, chậm rãi rơi xuống…
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhưng tôi không thể vì vậy mà vô cớ làm loạn, chỉ bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mắt anh, nói:
“Vậy nên, anh muốn trái tim của tôi phải không?”
Tôi là một robot, có thể sống dù cho không có trái tim.
Nhưng Bạch Oản thì khác. Cô ấy mắc b/ệnh tim bẩm sinh, từ khi sinh ra đã vô cùng yếu đuối. Chính vì thế Cố Hành Miên mới hết lòng chăm sóc cô ấy, ngay cả khi cô ấy không màng đến sự xuất hiện của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-1-toi-nghi-ky-roi.html.]
Anh ngước mắt lên, kiên định nhìn tôi: "A Dung, không có trái tim em vẫn sống được. Nhưng Oản Oản thì khác… cô ấy sẽ checc.”
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào lồng ngực, nơi trái tim đang đập của mình, cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy hơi lạ.
Là một robot, vốn dĩ tôi chỉ có thể sống theo chương trình được thiếp lập sẵn.
Nhưng tôi lại tình cờ có được nhận thức về thế giới quan của con người. Cố Hành Miên cũng dạy tôi hiểu thế nào là tình yêu. Anh ấy còn nói kiếp này sẽ không bao giờ rời xa tôi, giống như loài người luôn thề độc sẽ không buông tay cho đến lúc checc. Anh ấy và tôi cũng có thể như vậy.
Với trái tim này, tôi có khả năng yêu thương người khác, và được quyền yêu thương họ.
Tình bạn tan biến, tình yêu bị phong ấn.
Trong thiết lập chương trình, tôi không thể vi phạm bất kỳ yêu cầu nào của Cố Hành Miên.
Nhưng anh ấy hỏi ý kiến tôi mà không cho tôi quyền từ chối, điều này khiến tôi không vui.
Nhưng trái tim này được sinh ra là vì anh ấy.
Chỉ cần anh ấy muốn, tôi sẽ không ngần ngại đào nó ra.
Nhưng trước lúc ấy, tôi vẫn muốn hỏi Cố Hành Miên một câu: “Người máy có thể sinh ra trái tim là điều may mắn tột cùng của nó, nếu không có trái tim thì sẽ không thể yêu được nữa. Hành Miên chủ nhân, anh đã thực sự nghĩ về nó chưa?”
Hãy nghĩ đến việc hoặc là từ bỏ tình yêu hoặc là từ bỏ tôi.
Anh mím môi hồi lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên lặng lạ lùng này, càng giống như thúc giục anh đưa ra quyết định.
Cố Hành Miên nhìn tôi, gật đầu: “Tôi nghĩ tới rồi, Bạch Oản không thể checc.”