Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 11: Anh thực sự rất khó chiều đấy!
Cập nhật lúc: 2024-06-01 08:17:53
Lượt xem: 867
Tôi không thích chuyến đi này cho lắm.
Cái gọi là "cây duyên" đó, cứ ba dặm lại là người người chen chúc, tôi thấy bí bách.
Đại sự hôm đó không thành, ngày hôm sau Cố Hành Miên lại dẫn tôi đến lối đi bằng kính, lần này thì tôi có thể chấp nhận.
Dù sao tôi cũng không sợ độ cao, đi bộ trên lối đi trên núi, gió mát thổi cũng khá dễ chịu.
Cố Hành Miên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhưng trời quá nóng, nắm chưa được bao lâu thì lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Nhớp nháp, vì vậy tôi muốn thả tay anh ấy ra.
Nhưng anh ấy không buông, tôi dùng lực mạnh hơn, thành ra suýt nữa đẩy anh ấy ngã xuống đất.
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng giải thích: "Lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, chúng ta đừng nắm tay nữa.
Lối đi bằng kính cũng không dài, đi một trước một sau là được."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nói xong, tôi cũng không để ý đến anh ấy, tự mình bước về phía trước.
Cho đến khi tôi đi đến cuối đường, quay đầu lại mới phát hiện...
Cố Hành Miên vẫn còn đứng yên tại chỗ, ngồi sụp xuống đất, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, giống như đang rất sợ hãi.
Sợ hãi... Anh ấy sợ cái gì chứ?
Đột nhiên tôi nhớ ra Cố Hành Miên sợ độ cao, chính là kiểu sợ đến mức không thể vượt qua được.
Trước đây Bạch Uyển nói muốn leo lên đỉnh núi ngắm cảnh. Nhưng lúc đó cô ấy đang sốt, không gấp, hết sốt rồi đi cũng được.
Nhưng cô ấy không vui, suốt ngày bệ/nh t/ật.
Cố Hành Miên cắn răng, dắt tôi từng chút một leo lên núi, ngọn núi đó cũng có một lối đi bằng kính như vậy, chân anh ấy run rẩy nhưng vẫn kiên trì bước về phía trước.
Lúc đó còn trái tim, nhìn anh ấy như vậy tôi đau lòng không chịu được, cả đoạn đường liên tục an ủi anh ấy.
Nhớ đến đoạn ký ức đó, đáng lẽ lúc này phải là buồn khổ hồi tưởng.
Nhưng tôi lại nghĩ...
Tôi đã đối xử tốt với anh ấy như vậy, nhưng đến cùng Cố Hành Miên vẫn muốn lấy trái tim của tôi.
Thật ác độc.
Tôi cũng thật ngu ngốc, anh ấy tệ như vậy, vậy mà trước kia tôi vẫn một lòng đối đãi.
Bây giờ sẽ khác, tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-11-anh-thuc-su-rat-kho-chieu-day.html.]
Nói không quay lại là không quay lại, dù sao Cố Hành Miên cũng không ra lệnh gì cho tôi, vì vậy tôi không có nghĩa vụ quay lại giúp anh ấy, nhìn khuôn mặt anh ấy dần tái nhợt, tôi ngồi ở cuối đường đi, cười hì hì nhìn anh ấy.
Anh ấy cũng đang nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt đến khó coi, ánh mắt càng lúc càng tuyệt vọng.
Anh tuyệt vọng cái gì chứ?
Tôi cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy, trong lòng ch/ửi thầm.
Đã biết mình sợ độ cao lại còn cố chấp đi đoạn đường này, để rồi sợ hãi thành cái bộ dạng kia.
Chán sống à?
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của anh ấy, tôi nghĩ lại. Dù sao trước khi ràng buộc hợp đồng kết thúc, nếu anh ấy mà có mệnh hệ gì, bản thân tôi cũng không thể sống yên ổn.
Vậy nên tôi đành đứng dậy, đi qua đoạn đường dài đến trước mặt anh ấy, sau đó cúi người: "Rất khó chịu sao?"
Nghe thấy lời này của tôi, ánh mắt Cố Hành Miên lập tức sáng lên, giống như đang rất xúc động.
"Dung Dung, em đang lo lắng cho anh đúng không?
Chắc chắn em vẫn còn... "
"Cảm thấy khó chịu là đúng!"
Tôi trực tiếp ngắt lời anh ấy, còn bồi thêm một cái đập thật mạnh vào vai: "Anh biết mình sợ độ cao mà còn nhất định đến nơi này, có phải tự tìm chec không?"
Giọng nói của tôi rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức...
Nỗi sợ dần lớn lên che lấp cả biểu cảm vui mừng trên gương mặt mới khi nãy.
Lúc này anh không còn quan tâm đến nỗi sợ của bản thân nữa, đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy tôi.
Hoảng loạn nói: "Dung Dung, em đừng như vậy, em đừng như vậy được không?
Anh biết sai rồi, anh không nên để em đưa trái tim cho Bạch Uyển, anh thật sự biết sai rồi.
Chúng ta trở lại như trước được không?
Em muốn tùy hứng thế nào cũng được, muốn làm loạn thế nào cũng được, dáng vẻ ghen tuông cũng rất đáng yêu, chỉ cần đừng nhìn anh với ánh mắt xa lạ như bây giờ, được không?"
Cố Hành Miên ôm tôi rất chặt, làm tôi cảm thấy hơi khó thở, tôi vội vàng đẩy anh ấy ra.
Vừa đẩy vừa trách móc: "Trước đây em giận dỗi, anh nói em không biết điều, bây giờ anh lại nói em muốn làm gì cũng được.
Cố Hành Miên, anh thực sự rất khó chiều đấy."
Mệt chec đi được.