Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI MẸ GÔNG CÙM - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:55:44
Lượt xem: 262

Ninh An ngoài việc mua sách ra, còn thích mua sổ, trong ngăn bàn của chị ấy có một đống sổ mới tinh.

Tôi tùy tiện chọn hai cuốn, lại phát hiện cuốn sổ thứ ba nằm bên dưới là một cuốn sổ cũ.

Tôi lấy ra xem, phát hiện đó là nhật ký của Ninh An.

Chỉ mới xem qua hai trang, nước mắt tôi đã không ngừng tuôn rơi.

Hóa ra, Ninh An ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Ninh An thông minh cầu tiến như vậy, chị ấy thực ra sống không hề vui vẻ chút nào.

9

Tôi ôm cuốn nhật ký của Ninh An ngồi trong phòng suốt một buổi chiều.

Căn phòng này là của tôi và chị ấy, nơi này dường như vẫn còn vương vấn hơi thở của chị ấy.

Giấy nháp làm bài toán, vài câu thơ có phần trẻ con, con búp bê vải xấu xí làm trong giờ thủ công.

Những thứ này đều thuộc về Ninh An.

Chỉ có xấp bằng khen dày cộp là không thấy đâu.

Sau khi Ninh An rời đi, chúng được mẹ tôi cất giữ trong phòng riêng của bà.

Hóa ra tình yêu của bà dành cho Ninh An cũng không phải là không có chút toan tính nào.

Hóa ra bà chỉ yêu sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện và sự xuất sắc của Ninh An.

Ninh An là tác phẩm hoàn hảo nhất của bà, bà không thể chấp nhận bất kỳ một khuyết điểm nào của chị ấy.

Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ độc ác, người phụ nữ này bà ta căn bản không yêu ai cả.

Bà ta chỉ đang tận hưởng cảm giác vượt trội mà sự ngoan ngoãn, xuất sắc của Ninh An mang lại cho bà ta.

Người bà ta yêu nhất từ trước đến nay vẫn luôn là chính bà ta mà thôi.

Ninh An của tôi thật đáng thương.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị ấy trời sinh tính tình trầm lặng, không ngờ đều là do người phụ nữ đó ép buộc.

Bà ta đã ép c.h.ế.t Ninh An, còn muốn biến tôi thành Ninh An thứ hai, thậm chí không tiếc hủy hoại tôi.

Tôi sẽ không để bà ta được như ý, người như bà ta, căn bản không xứng làm mẹ của Ninh An!

Lúc bà ta gọi tôi ăn cơm, tôi vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng.

Bà ta nói bà ta đã hầm món sườn mà tôi thích ăn.

Bà ta đang muốn làm lành với tôi, vì chuyện đã làm ảnh hưởng đến kỳ thi.

Hừ hừ, nhưng ai thích ăn món sườn bà ta nấu chứ? Dở muốn chết.

Nhưng nếu không ăn, bà ta lại sẽ không ngừng mắng tôi vô lương tâm.

Tôi lười phải tiếp tục giả vờ nữa, liền bỏ mấy cuốn sách Ninh An thích nhất vào trong túi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-me-gong-cum-ocbe/chuong-13.html.]

Cúi đầu nói móc bà ta một câu.

"Món bà nấu chắc đem ra ngoài chó cũng không thèm ăn, thật sự là quá dở. Trước giờ tôi không dám nói với bà..."

Sắc mặt bà ta thay đổi, đạp một cái vào cửa phòng, rồi bắt đầu mắng chửi.

Bà ta sắp 50 tuổi rồi, nhưng sức chiến đấu lại không hề giảm sút.

Nếu tôi không ngắt lời bà ta, bà ta có thể mắng một mạch cả buổi chiều.

Tôi vẫn luôn không nhìn bà ta, cũng không để ý đến bà ta.

Bà ta chắc cảm thấy hơi vô vị, lại ngồi trên ghế sofa mắng thêm một lúc, rồi không còn tiếng động nữa.

Bố tôi vẫn là có kinh nghiệm đấy.

Ông ấy nói cãi nhau phải có hai người mới được, nếu con cứ không để ý đến bà ta, bà ta thấy không còn ý nghĩa nữa thì sẽ không mắng nữa.

Bố tôi vẫn luôn chung sống với bà ta như vậy, cho dù mẹ tôi đã sỉ nhục cha mẹ ông ấy, ông ấy cũng ngồi đó nghe, không nói một lời nào, im lặng như người chết.

Nhưng cuối cùng ông ấy cũng không chịu đựng được nữa sao?

Lúc bà ta gần như im bặt, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, cuối cùng nhìn căn phòng này thêm một lần nữa.

Tôi đã cãi nhau với mẹ rất nhiều lần, vô số lần bỏ nhà ra đi.

Tuy mỗi lần nói lời rất cay nghiệt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ quay về căn phòng này.

Đây là nơi mang lại cho tôi cảm giác an toàn nhất trước 14 tuổi.

Sau đó, Ninh An ra đi, về nhà thực ra đã sớm trở thành một sự dày vò.

Nhưng bây giờ thì khác, tôi mới biết hóa ra Ninh An cũng không thích nơi này.

Nếu đã như vậy, tôi sẽ đưa chị ấy rời đi, không bao giờ quay trở lại nữa.

Lúc xách hành lý ra khỏi cửa, tôi nhìn bà ta lần cuối.

Mấy năm đối đầu với tôi, bà ta rõ ràng đã già đi nhiều, ngồi đó lưng hơi khom.

Nhưng cho dù như vậy, trên mặt bà ta cũng không có chút cảm giác của một người mẹ hiền từ.

Xem ra, tướng mạo chua ngoa đanh đá sẽ không bị năm tháng bào mòn đi chút nào, nhưng sự kiên nhẫn thì có thể.

"Tôi đi đây, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa."

Tôi đã bỏ nhà ra đi rất nhiều lần, nhưng phần lớn thời gian đều là bị bà ta đuổi ra khỏi nhà.

Tôi không có tiền, vài người bạn ít ỏi cũng vì bà ta mà xa lánh tôi, ra khỏi cửa này tôi căn bản không biết đi đâu.

Nhưng lần này là tôi muốn rời đi, rời đi mãi mãi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

 

Loading...