NGƯỜI MẸ GÔNG CÙM - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:50:53
Lượt xem: 259
4
Khi lá cây trong sân đã rụng hết, bố tôi đẩy cửa phòng tôi.
Lúc đó, tôi vẫn đang yên lặng ngồi vẽ tranh bên bàn học.
Trước đây, Ninh An hay nói tôi tính tình nóng nảy, không thể ngồi yên được.
Bây giờ chị ấy không còn nữa, tôi chải tóc theo kiểu tóc của chị ấy, mặc quần áo của chị ấy, ngồi vào bàn học của chị ấy, vậy mà cũng có thể ngồi yên tĩnh cả ngày.
Bố tôi nói với tôi hai chuyện.
Thứ nhất, tôi không còn trường nào để học nữa, chỉ có thể chọn ôn thi lại;
Thứ hai, ông ấy định ly hôn với mẹ tôi, hỏi tôi muốn đi theo ai.
Chuyện thứ nhất tôi đã nghĩ đến từ lâu, nghe ông ấy nói ra cũng không thấy bất ngờ lắm.
Nhưng chuyện thứ hai, tôi nhất thời khó chấp nhận được.
Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy, không biết nên nói gì.
Trong hơn một năm Ninh An ra đi, ông ấy không đi công tác thì cũng ở lại cơ quan, tôi không gặp ông ấy nhiều lắm.
Bây giờ mới chợt nhận ra, ông ấy đã già đi nhiều như vậy.
Tôi quay mặt đi không muốn nhìn ông ấy, cây bút vẽ trong tay vẽ những vòng tròn lung tung trên giấy.
"Bố, Ninh An đã đi rồi, bố cũng không cần chúng con nữa sao?"
Bố tôi bật khóc, một người đàn ông to lớn như vậy, ngồi bên giường tôi, khóc như một đứa trẻ.
"Ý Ý, mẹ con bị điên rồi, cuộc sống này... bố chịu đựng đủ rồi, con... đi cùng bố nhé?"
Mẹ tôi khăng khăng cho rằng bố tôi hại c.h.ế.t Ninh An, bởi vì người lái xe lúc đó là bố tôi.
Còn tôi là một trong những kẻ đồng lõa, ý tưởng đi cắm trại là do tôi nghĩ ra.
Ban đầu họ không định đi, Ninh An đã năn nỉ họ rất lâu.
"Bố, căn nhà này sẽ thuộc về ai?"
"Con muốn tiếp tục sống ở căn phòng này, đây là nơi Ninh An đã từng ở."
Bố tôi khóc một lúc, lau nước mắt, đứng dậy ôm tôi một cái, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tôi buông bút vẽ, ngồi trong căn phòng yên tĩnh, ngẩn ngơ hồi lâu.
Gia đình tôi vốn đã có vết nứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-me-gong-cum-ocbe/chuong-6.html.]
Mẹ tôi hiếu thắng, lúc nào cũng muốn hơn người khác, còn bố tôi thì tính tình nhu nhược, thậm chí có phần hèn nhát.
Ninh An ngoan ngoãn nghe lời, luôn có thể khiến mẹ tôi bình tĩnh lại trước khi cơn thịnh nộ của bà ập đến.
Ninh An là thần hộ mệnh của tôi và bố tôi, chị ấy giống như một chất kết dính mạnh mẽ, giúp gia đình này luôn duy trì trạng thái ổn định.
Sau khi Ninh An ra đi, tôi cũng cố gắng đóng vai chị ấy, nhưng tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Cho dù tôi trở nên ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, thì sao chứ?
Tôi vẫn chỉ là Ninh Ý, không thể trở thành Ninh An thứ hai.
Tôi không quan tâm đến việc đi theo bố hay mẹ.
Tôi chỉ muốn Ninh An, chị ấy mới là thần hộ mệnh của tôi.
Căn nhà này được để lại cho mẹ tôi.
Nếu tôi muốn căn phòng này, tôi phải tiếp tục ở lại với mẹ.
Ngày bố tôi rời đi, mẹ tôi ngồi thẫn thờ cả ngày, không nói năng, cũng không ăn uống.
Tôi mua một con mèo tặng bà.
Trong lòng bà cũng rất đau khổ, có một con vật nhỏ có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Khoảnh khắc con mèo nhỏ lông xù được đặt vào tay bà, lông mày mẹ tôi khẽ động đậy, dường như có chút vui vẻ.
Bà vuốt ve con mèo trong lòng, nói khẽ: "Con không phải bị viêm mũi dị ứng sao? Nuôi mèo trong nhà được không?"
Tôi bị viêm mũi dị ứng nặng, đặc biệt là vào mùa hè hàng năm.
Lúc đó, tôi đang lau nhà, nghe bà nói vậy bỗng nhiên muốn khóc.
Cuối cùng bà cũng nhớ ra tôi là Ninh Ý, không phải Ninh An.
Nhưng ngay sau đó, bà đột nhiên ném con mèo về phía tôi.
Tôi giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ, con mèo sợ hãi kêu "meo meo" không ngừng.
"Mẹ..." Tôi sững sờ, không biết mình lại chọc giận bà ở đâu nữa.
"Nếu lúc đó con không bảo An An xuống xe lấy giấy, thì nó đã không c.h.ế.t rồi?"
Bà hét lên một tiếng, lao đến bóp cổ tôi.
"Là mày hại c.h.ế.t nó, đừng tưởng tao quên, mày ghen tị với nó, ghen tị với An An của tao..."