Người Thừa Kế Giáo Sư Ớt - 04.
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:29:46
Lượt xem: 14
Nhưng phải nói thật, hương vị cũng không tệ.
Chúng tôi vừa ăn vừa xuýt xoa vì cay, vừa nhúng thịt.
Trong quán lẩu mờ mịt khói, bỗng nhiên lại có chút hài hòa.
Cho đến khi nước lẩu càng nấu càng cay.
Tôi bị một miếng lòng vịt cay đến nghẹn, ngay sau đó cô ấy cũng bị một miếng thịt bò cay đến hít hà.
Cô nhân viên đúng lúc mang lên một chiếc ly tình nhân khổng lồ, có hai ống hút cắm vào một chiếc ly.
Trong không khí phảng phất sự ngượng ngùng.
Là muốn chúng tôi cùng uống chung một ly nước trái cây?
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, thấy rõ sự ngập ngừng, còn có chút ghét bỏ.
"Không có ly khác sao?" Tôi ngầm ám chỉ cô ấy là muốn ly tách riêng.
"Có chứ." Cô nhân viên liền hiểu ngay ý tôi.
Một phút sau, cô ấy mang lên một chiếc ly tình nhân khổng lồ khác.
Ánh mắt cô ấy toát lên vẻ đắc ý, giống như muốn tôi khen ngợi mình.
Khác với ly trước, chiếc ly này có hình trái tim, đầu ống hút nhúng vào nước trái cây vẫn còn dính liền với nhau.
Trời ơi, chiếc ly kỳ quặc thế này là đặt làm ở đâu chứ?
Nói đơn giản thì, ly này tạo cảm giác thân mật rẻ tiền hơn ly trước.
Ôi trời.
Hà Tiêu nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc ly, ánh mắt ghét bỏ càng thêm vài phần.
Đầu tôi đau nhức, "Cho tôi hai ly nước trái cây riêng đi."
"Hôm nay đông khách, chắc phải đợi 35 phút, cậu có chờ được không?"
Nước trái cây hái từ trên cây xuống à? Sao lại lâu thế.
Đùa gì chứ, đợi thêm 35 phút thì rau cải cũng nguội ngắt rồi.
Không được, cái miệng của tôi chịu không nổi nữa rồi, cay đến tê liệt rồi.
"Thế thì cho tôi cái gì cũng được."
"Hôm nay đông khách... nước uống bán hết rồi."
"Vậy các cậu còn cái gì để uống?"
"Chỉ còn mỗi ly này, không uống được sao?" Cô nhân viên có vẻ thắc mắc.
"Không được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-thua-ke-giao-su-ot/04.html.]
"Tại sao?"
"Vì chúng tôi không phải tình nhân."
"Không phải tình nhân thì gọi combo tình nhân làm gì?" Cô nhân viên càng thêm thắc mắc.
Nội tâm tôi không bình tĩnh nữa rồi, ăn cái gì lẩu chứ, gọi cái gì combo tình nhân chứ, c.h.ế.t mất thôi.
Cơn cay nổi lên, không thể quản gì được nữa.
Ánh mắt của chúng tôi đồng loạt hướng đến cái ly giải cứu duy nhất trên bàn - ly nước trái cây tình nhân kỳ quặc kia.
Ai lấy được trước thì uống trước.
Cuối cùng cả hai chúng tôi đều giành được.
Giải cứu cơn cay xong, nhưng uống xong lại hối hận khôn cùng.
Ăn cùng kẻ thù đã là điều khó hiểu lắm rồi.
Lại còn cùng uống chung một ly nước tình nhân.
Cuối cùng, Hà Tiêu còn trơ trẽn nói: "Chu Vân Đường, cậu muốn uống chung ly tình nhân với tôi thì nói sớm, làm gì mà phiền phức thế, suýt nữa lão tử cay đến chết, ê mà khoan, có phải cậu cố tình gọi cay thế không? Ý đồ không tốt đấy."
"Con gái đừng có suốt ngày lão tử lão tử gì đó."
"Ồ, được thôi, suýt nữa lão nương cay đến chết..."
Sau bữa ăn đó, tôi trở về ký túc xá.
Tôi mỉm cười chào Lâm Huy, nhưng anh ta lại quay lưng lạnh lùng với tôi.
Tiểu Vũ, người ngủ giường bên cạnh tôi, thì thầm cung cấp "thông tin."
Lâm Huy là con nhà giàu.
Vì thế không có ý thức sống tập thể.
"Nói đơn giản là cậu ta ít tham gia vào mọi việc."
Ví dụ như, chưa bao giờ tự mình dọn vệ sinh chung của ký túc xá, cũng chưa bao giờ tự mình lấy nước nóng, càng không tự mình nhận đồ ăn hay bưu phẩm.
Hoặc là có cô gái ngưỡng mộ giúp đỡ, hoặc là bạn cùng phòng làm thay.
Tất nhiên, công tử nhà giàu cũng rất thích tự do.
Khi cậu ta muốn nghỉ ngơi, bất kể là mấy giờ, chúng tôi đều phải im lặng như gà.
Khi không muốn ngủ, cậu ta có thể chơi game suốt đêm.
Tiểu Vũ chỉ dám tức giận trong lòng, không dám nói ra.
Chỉ dám trở mình mãi trên giường như cái bánh rán.