Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Thừa Kế Giáo Sư Ớt - 07.

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:31:26
Lượt xem: 12

Tôi vừa nôn, vừa khiêm tốn lắng nghe cậu ấy lảm nhảm, không phải, lắng nghe cậu ấy dạy bảo.

 

"Trường mình có mở một khóa học tự chọn mới, cậu đi đăng ký đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch."

 

"Lớp gì thế?"

 

"Tác dụng và thực tiễn của ớt."

 

"Đây chính là cửa ngõ mở ra tầm nhìn."

 

"Cậu muốn tôi làm nông nghiệp à?"

 

Tiểu Vũ lườm tôi một cái, "Nói linh tinh."

 

"Đừng nhìn lớp tự chọn này nghe tên có vẻ liên quan đến nông nghiệp."

 

"Thực ra nó rất uyên thâm, giúp cậu khám phá các giống ớt, công dụng, cách trồng trọt trong và ngoài nước, nắm vững kỹ thuật trồng ớt ở Việt Nam..."

 

Đây chẳng phải vẫn là làm nông nghiệp sao?

 

Tôi ngồi nghe một lúc, thật sự không nhịn nổi: "Tiểu Vũ, tôi... không muốn làm ớt!"

 

"Tôi không bảo cậu làm ớt, tôi bảo cậu tìm bạn gái."

 

Nghe này, đây có phải là lời mà một nam sinh trong sáng nên nói không?

 

Tiểu Vũ lườm tôi một cái rồi tiếp tục nói: "Khóa học này hot lắm, cậu biết không?"

 

"Lớp học đầy kín học viên, hầu hết là nhắm đến trợ lý giáo sư."

 

Tiểu Vũ đúng là tay thám tử tám chuyện giỏi giang, thông tin nắm rõ mồn một.

 

Cậu ấy nói trợ lý giáo sư rất xuất sắc, sinh viên của trường mình được đặc cách tuyển chọn.

 

Ông ngoại của trợ lý là bạn thân của giáo sư, điều hành một công ty sản phẩm ớt xuyên quốc gia.

 

Trợ lý giáo sư lớn lên trong trang trại ớt, rất hiểu biết về kỹ thuật trồng ớt, được giáo sư mời giúp đỡ, nơi thực hành của khóa học chính là trang trại nhà họ.

 

Điều quan trọng là, trợ lý giáo sư rất đẹp, tôi đã điều tra rồi, đảm bảo đang độc thân.

 

Ôi trời, hóa ra là công chúa ớt, chẳng phải rất hợp với gia đình bún nhà tôi sao.

 

Nhắc đến bún thì nhớ đến mẹ tôi.

 

Bố tôi mất sớm, mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, lập nghiệp từ việc làm bún.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-thua-ke-giao-su-ot/07.html.]

Quê mùa là thật, thương tôi cũng là thật.

 

Hồi mới nhập học, sợ tôi xa nhà không quen, mẹ thường lái xe hàng trăm cây số để thăm tôi.

 

Sợi dây chuyền vàng to bản trên cổ mẹ tôi, và chiếc xe Mercedes lấp lánh của mẹ thường làm chói mắt mọi người.

 

Vì bình thường tôi sống kín đáo, không phô trương, các bạn cùng lớp suýt tưởng tôi bị bà cô giàu có bao nuôi.

 

Tôi đã từng phản đối, "Mẹ đừng như vậy nữa, không người ta lại nghĩ con là con trai của mẹ đấy."

 

Mẹ tôi lúc đó mới không đến nữa.

 

Hà Tiêu thỉnh thoảng cũng nhìn thấy mẹ tôi ở cổng trường.

 

Lúc đó ánh mắt cô ấy có gì đó mà tôi không thể hiểu được.

 

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi là một chàng trai dễ dãi?

 

Nên có thể chơi trò tùy tiện?

 

"Tôi không muốn nghĩ đến cái cô gái lăng nhăng đó nữa, anh đây phải mở ra thế giới mới."

 

Nói thật, vừa lấy được tín chỉ vừa ngắm được mỹ nữ, đây quả là một chuyện một vốn bốn lời.

 

Tiểu Vũ như thể đã nhận được phí môi giới nhà đất, tích cực thúc giục tôi đăng ký.

 

Còn vẽ ra cho tôi một cảnh tượng như phim điện ảnh, "Nếu cậu tham gia khóa học thực hành, trong trang trại ớt, bầu trời xanh mây trắng tỏa hương ớt, cậu và trợ lý xinh đẹp cùng nhau chia sẻ ớt trái cây, cậu một miếng, tôi một miếng, chúng ta cùng tiến về phía trước."

 

Nghe thật là sến súa.

 

Tiểu Vũ liền mắng tôi một trận, "Đừng có không biết điều, bản chất của tình yêu đều là sến súa cả."

 

"Chỉ cần bản thân không thấy ghê tởm, thì ghê tởm chỉ là người khác thôi."

 

"Cậu nhìn các cặp đôi tình tứ trong trường, ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mấy con ch.ó độc thân chứ."

 

Câu nói này thật là kinh điển.

 

Tiểu Vũ đúng là chuyên gia trong việc rót canh gà tình yêu.

 

Gặp công chúa ớt, tôi đầu tư không lỗ.

 

Tôi phấn khích kéo cậu ấy đi đăng ký cùng, thì cậu ấy bảo tôi rằng hôm nay vừa có bạn gái mới.

 

Quả nhiên, nỗi buồn của con người không bao giờ giống nhau.

 

Loading...