Người Về Từ Ma Thâm Uyên - Chương 1. Bị Xét Xử Trước Tam Giới
Cập nhật lúc: 2024-10-12 14:01:44
Lượt xem: 4
Lâm Phi Bách không thể nào quên được mùa đông năm chàng mười tám tuổi. Năm ấy mùa đông đặc biệt lạnh lẽo khắc nghiệt, Lâm Phi Bách mặc quần áo của phạm nhân, đứng lặng lẽ trước vực sâu vạn trượng. Trước mặt của chàng là một chiếc gương khổng lồ trong suốt đang chiếu rọi hào quang rực rỡ.
Đó chính là Minh Kính Đường, nơi xử án của tam giới tại Long Ngọc Quốc. Thông qua Minh Kính Đường, nhân giới, tiên giới và ma giới có thể cùng nhau nghị án và phán xét, xử tội những kẻ phạm tội của cả tam giới. Trước kia, Lâm Phi Bách đã từng nhiều lần đại diện cho nhân giới của Ngọc Long Quốc đến tham gia các buổi xét xử với vị trí rất cao. Thế nhưng lúc này đây, chàng lại phải đeo xiềng xích khóa c.h.ặ.t t.a.y chân, cổ cũng bị cùm lại bằng chiếc gông sắt nặng nề. Y phục hào hoa phong nhã của năm nào giờ đã đổi thành bộ quần áo xấu xí, rách rưới của phạm nhân từng bị nhiều lần đòi roi tra khảo tàn nhẫn.
Hơi thở của Lâm Phi Bách càng lúc càng nặng nề. Sợi dây roi mà ngục tốt dùng để tra khảo Lâm Phi Bách đã bị tẩm rất nhiều loại độc dược quái ác. Nên những vết roi trên cơ thể của chàng đã sưng tấy, mưng mủ, chất độc không ngừng hành hạ khiến Lâm Phi Bách vô cùng đau đớn và khổ sở. Đại diện của tam giới đã đến đủ. Từ Minh Kính Đường, một giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc vang lên, rền vang như tiếng chuông đồng:
- Phạm nhân Lâm Phi Bách, nhân loại của Ngọc Long quốc, ngươi bị tình nghi đã hành hung và lăng nhục đồng loại khác giới gây ra hậu quả nghiêm trọng. Ngươi có nhận tội không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ve-tu-ma-tham-uyen-rhvu/chuong-1-bi-xet-xu-truoc-tam-gioi.html.]
Giọng nói vẫn còn rền vang thì một gương mặt kỳ lạ xuất hiện lên trong chiếc gương Minh Kính Đường. Bên góc trái của chiếc gương hiện ra một ký hiệu cho biết đó chính là quan xử án lần này. Đây là quan xử án được tạo ra từ phép thuật cao cấp, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào, đảm bảo thiết diện vô tư, xử lý định tội chỉ dựa vào chứng cứ và lý lẽ, không một chút niệm tình.
Lâm Phi Bách nhìn “vị” quan xử án kia hiện lên thì thầm than trong lòng. Chàng biết bản thân mình chắc chắn sẽ bị định tội. Bởi vì, tất cả những bằng chứng được bổ đầu và Minh Kính Đường tìm được đều vô cùng bất lợi cho chàng. Thậm chí, một trong hai nạn nhân trong vụ án này, trước khi chìm vào hôn mê đã tố cáo với bổ đầu, chính Lâm Phi Bách là hung thủ. Mà Lâm Phi Bách thì lại không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm, không có ai làm chứng, càng không có đủ lý lẽ để tự bào chữa cho bản thân mình. Vị trạng sư do Minh Kính Đường phân công bào chữa giúp Lâm Phi Bách cũng không còn cách nào khác. chàng ta cố gắng nói nhỏ với Lâm Phi Bách:
- Bây giờ chỉ có một cách có thể giúp ngươi thoát tội, đó là ngươi đưa ra bằng chứng ngoại phạm. Trong thời gian từ giờ tuất đến sửu của ngày rằm trung thu năm Ngọc Long thứ năm mươi chín, ngươi đã ở đâu, làm gì, với ai? Ngươi chỉ cần nói ra một cái tên, bọn ta sẽ có cách để tìm được kẻ đó và mở rộng điều tra. Đây là trọng án, có liên quan đến danh dự của người Ngọc Long quốc và có dính dáng tới quái vật ma giới, nếu ngươi bị định tội thì sẽ rất thảm đó.
Lâm Phi Bách cười gượng gạo. Chàng biết chứ. Nhưng chuyện xảy ra trong thời điểm đó, chàng không thể nói ra, không dám nói, cũng không nỡ nói. Hơn nữa, cho dù chàng có nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng. Cho dù bổ đầu có tìm được người đó thì đã sao? Lâm Phi Bách không cần đoán cũng có thể biết được, người đó chắc chắn sẽ không chịu ra làm chứng cho chàng. Bởi vì, người đã cùng chàng trải qua khoảng thời gian đó cũng chính là người đứng tên nguyên đơn tố cáo Lâm Phi Bách: thân nhân của cả hai nạn nhân vẫn còn đang hôn mê – Dương Ngọc Hàn. Hai cô gái ấy, một người là Dương Ngọc Loan, tiểu muội duy nhất mà Dương Ngọc Hàn hết mực yêu thương; một người là Ngụy Trinh Ngọc, vị hôn thê mà Dương Ngọc Hàn đang chuẩn bị kết tóc se tơ.