Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Vớt Xác - Chương 11: Mộ Cô Ngốc Bị Đào (1)

Cập nhật lúc: 2024-04-20 11:12:18
Lượt xem: 182

“Diệp Tử đừng sợ, lần này cháu cứu bác Thạch Đầu đi, sau này mỗi ngày bác Thạch Đầu đều mua kẹo cho cháu ăn. Cháu đã cứu con ngốc kia, có cháu ở đây cô ta sẽ không làm hại bác.” Trần Thạch Đầu vừa đốt giấy tiền vừa nói với tôi.

Lúc này tôi cuối cùng cũng bật khóc, Trần Thạch Đầu liền đi tới giáng một bạt tai suýt nữa đánh rớt đầu tôi, sau đó ông ta lấy ra một con d.a.o phay hung hăng nói: “Còn khóc nữa tao c.h.ặ.t đ.ầ.u mày, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống được!”

Có thể cú tát đó đã đánh ngất tôi, cũng có thể tôi bị con d.a.o phay kia dọa sợ hãi, cảm thấy trong đũng quần toàn là nước tiểu, dù không muốn tiểu nhưng vẫn không khống chế được.

Sau khi Trần Thạch Đầu đốt xong giấy tiền, liền lấy xẻng ra, ông ta vậy mà lại đào mộ cô ngốc lên. Tôi cứ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ông ta trực tiếp đào mộ cô ngốc lên, rồi cầm d.a.o rạch bụng cô ấy ra, ông ta lấy từ trong bụng cô ngốc một đống m.á.u thịt bầy nhầy rồi bỏ vào trong một cái hũ.

Lúc đó Trần Thạch Đầu cũng rùng mình run rẩy, sau khi lấy đống m.á.u thịt đó ra, ông ta vội vàng qua loa chôn cất cô ngốc trở lại, tiếp đó ông ta như phát điên ôm lấy tôi chạy một mạch về thôn, sau đó ném tôi ở ngoài sân nhà tôi.

Từ sau khi tỉnh lại khỏi cơn mê man việc đầu tiên tôi làm chính là khóc, tiếng khóc đau xé ruột gan, nghe thấy tiếng khóc của tôi, mẹ và ông nội liền chạy ra ôm tôi vào nhà, mẹ tôi ôm tôi vào lòng hỏi tôi làm sao vậy, tôi lại không thể ngừng khóc, khóc một trận đến tận sáng. 

Trần Thạch Đầu mang theo mấy con gà còn có một giỏ trứng gà đến nhà tôi.

Vừa nhìn thấy Trần Thạch Đầu tôi liền ra sức trốn vào trong lòng ông nội, mà Trần Thạch Đầu vừa nhìn thấy ông nội tôi bịch một tiếng liền quỳ xuống đất, tát mạnh vào mặt hai cái nói: “Chú Thiên Thành, tôi xin lỗi, là đêm qua tôi lén lút bế Diệp Tử đi!”

Ông nội lại rất bình tĩnh, ông ôm tôi hỏi: “Cả người thằng bé toàn là mùi xác thối rữa, tôi đoán là do cậu làm, nói đi chuyện này là sao.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-vot-xac/chuong-11-mo-co-ngoc-bi-dao-1.html.]

“Bà Vương có nói, cô gái ngốc không phải quay về làm phiền tôi, cô ta c.h.ế.t còn thoải mái hơn lúc sống, cô ta quay lại một là vì muốn nói cảm ơn Diệp Tử, hai là lúc c.h.ế.t trong bụng cô ta đã mang thai, cô ta rất hận Trần gia của tôi, không muốn c.h.ế.t rồi còn mang thai con của Trần gia, nên quay về muốn giao con cho tôi, chỉ cần tôi lấy lại đứa bé, cô ta sẽ không làm phiền tôi nữa. Chú Thiên Thành, tôi cũng hết cách rồi, tôi rất sợ, bà Vương nói chỉ cần mang theo Diệp Tử đến, cô gái ngốc đã xem Diệp Tử là ân nhân cứu mạng rồi, nếu thấy Diệp Tử ở đó cô ta sẽ không hại tôi!” Trần Thạch Đầu nói, nói xong ông ta vẫn tiếp tục quỳ không đứng lên.

Mẹ tôi nghe xong sợ đến mặt trắng bệch, ông tôi cũng tức giận nhưng vẫn nhìn Trần Thạch Đầu nói: “Cậu thật hồ đồ, nếu việc mang Diệp Tử đi có tác dụng thì cứ nói với tôi, tôi bế thằng bé đi không cần phải dọa nó thành ra thế này, từ đêm qua sau khi thằng bé trở về đến bây giờ đã mất hồn mất vía, chắc bị dọa sợ rơi ở mộ rồi, Kim Chi, đi lấy quần áo của Diệp Tử ra mộ cô ngốc gọi hồn về thì sẽ không sao nữa.”

Nói xong, ông nội nói với Trần Thạch Đầu: “Chuyện cũng thành ra thế này rồi, bây giờ có đánh mắng cậu cũng không có tác dụng gì, cậu cầm đồ của mình về đi, trong nhà có ba đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, cô ngốc c.h.ế.t rồi, cho dù cậu có sai thế nào thì ba đứa trẻ đó vẫn là do cô ấy sinh ra, nếu cậu nuôi dưỡng ba đứa nó thật tốt, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu. Mau về đi, chuyện này đừng nói với người khác, Diệp Tử còn nhỏ, không chịu được đả kích.”

Mẹ cầm quần áo của tôi đi đến mộ góa phụ, mẹ vừa phất bộ quần áo nhỏ của tôi vừa gọi Diệp Tử quay về đi, Diệp Tử quay về đi, đây là cách người nông thôn gọi hồn về, gọi một mạch đến trưa, tôi mới từ từ tỉnh lại, nhưng toàn thân vẫn còn run rẩy, ông nội vừa hút tẩu thuốc vừa nói với tôi: “Diệp Tử, cô ngốc không hại con, con cầm cành cây cứu cô ấy, cô ấy ghi nhớ ân tình này, ma quỷ chỉ hại người làm chuyện ác, sẽ không hại người tốt.

Đêm hôm đó, thôn bên cạnh truyền đến tin tức, bà Vương c.h.ế.t rồi, là nhảy sông tự vẫn, c.h.ế.t ngay chỗ t.h.i t.h.ể cô ngốc được vớt lên, người của thôn bên cạnh đều nói sau khi ăn cơm xong bà Vương liền đi ra ngoài, suốt dọc đường đều rất kỳ lạ, bởi vì dù bất kỳ ai chào hỏi bà cũng không đáp lại. Trong khi ngày thường bà Vương rất hòa nhã dễ gần.

Bà Vương là Linh Bà của mấy thôn chúng tôi, cũng có chút danh tiếng, bà ấy nhảy sông tự vẫn, còn c.h.ế.t ở chỗ vớt xác cô ngốc khiến người dân đều kinh hãi, đây rõ ràng là do cô ngốc câu hồn của Linh Bà đi mà. Chuyện này trở thành một tin tức chấn động, mấy người phụ nữ nhát gan thậm chí không dám ra khỏi cửa nữa.

Hôm sau, thôn bên cạnh truyền đến tin tức, trước khi c.h.ế.t bà Vương không nói câu gì, trước khi rời khỏi nhà bà đã nói với con trai một câu: “Án này là mẹ phán sai, nạn này không thể tránh.”

Vừa mới sắp xếp xong chuyện của cô ngốc liền chết, trước khi c.h.ế.t còn để lại một câu như vậy, dân làng không ngừng bàn tán, cuối cùng từ những manh mối này mọi người đã suy ra đáp án: "Cô ngốc bị Trần Thạch Đầu giết. Vốn dĩ cô ấy muốn tìm Trần Thạch Đầu đòi mạng, bà Vương lại lo chuyện này cứu được mạng cho Trần Thạch Đầu, một mạng đổi một mạng, cho nên bà Vương mới bị cô ngốc câu hồn đi."

Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của dân thôn, còn sự thật như thế nào, không ai biết được.

Loading...