Người Vớt Xác - Chương 29: Đêm (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-21 12:21:43
Lượt xem: 93
Vốn dĩ tôi kể chuyện về cô gái kia là muốn chuyển dời sự chú ý của Hàn Tuyết, nào ngờ lại nhận về niềm vui bất ngờ. Sau khi Hàn Tuyết biết chuyện liền đứng phắt dậy nắm tay thành quyền nói: "Tôi thật khâm phục cô bạn trên mạng của anh, dám vì một người không quen không biết mà xông vào nơi nguy hiểm thế này! Tai tiếng của Trần Thạch Đầu và ba anh em nhà đó như vậy, nếu là tôi sẽ tuyệt đối không dám tới, quan trọng nhất là, chỉ dựa vào bài đăng trên mà của anh mà cô ấy có thể tìm đến nơi này, hơn nữa còn có thể tự bảo vệ mình trong hang hổ, thật không thể tưởng tượng được! Đổi lại là tôi sẽ không có lá gan to như thế, so với cô gái dũng cảm như thế, Hàn Tuyết tôi không thể sa sút tinh thần như vậy, không phải chỉ là một ma nữ tìm đến cửa thôi sao! Cô ta có thể ăn được mỹ nữ thiên tài như tôi sao?!”
"Đúng, không có gì phải sợ cả!" Tôi cổ vũ Hàn Tuyết, đây không chỉ cổ vũ cho Hàn Tuyết, mà còn là sự quý trọng chân thành dành cho người bạn trên mạng kia. Bây giờ trong lòng tôi, cô gái đó đã trở thành một hiệp khách hơn hẳn anh trai tôi, anh tôi tuy lợi hại, nhưng tôi cảm thấy lúc làm việc anh quá bình tĩnh tâm tư lại rất sâu, nhưng cô gái kia thì đúng là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, những chuyện thế này hầu như chỉ xuất hiện trong sách vở.
Đúng lúc này, cánh tay tôi đột nhiên truyền tới từng cơn đau nhói, tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Hàn Tuyết đang véo lấy bắp tay tôi, tôi liền hỏi: "Hàn Tuyết, cô làm gì vậy?"
“Anh và cô gái kia thật sự chỉ là bạn trên mạng sao?” Hàn Tuyết cười lạnh nhìn tôi.
“Đúng vậy!” Tôi vùng vẫy nói, mỗi lần cô ấy véo tôi đều véo rất mạnh, trên cánh tay tôi lốm đốm các vết xanh tím đều là do cô ấy ban cho.
“Cô gái đó đẹp không?” Hàn Tuyết tiếp tục cười lạnh hỏi.
“Đẹp!” Tôi thành thật trả lời.
Tay Hàn Tuyết tăng thêm vài phần sức, cô ấy hừ lạnh rồi hỏi tiếp: “Đẹp nhiều không?!”
Tôi chợt tỉnh ngộ hóa ra Hàn Tuyết ghen rồi, mặc dù trong lòng rất vui mừng, nhưng bắp tay lại vô cùng đau, tôi lập tức nói: “Không đẹp bằng cô, còn kém cô xa lắm!”
Lúc này Hàn Tuyết mới bỏ tôi ra, hậm hực nói: “Xem như anh thông minh.”
Không biết tại sao Hàn Tuyết lại ghen như vậy, mặc dù cánh tay tôi sẽ bầm tím vài ngày, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng vui vẻ, tôi xoa bắp tay thở dài: "Con gái ghen đúng là như hổ."
Hàn Tuyết lại làm ra vẻ như muốn véo tôi, mặt mũi hung hăng nói: "Anh nói ai là hổ hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-vot-xac/chuong-29-dem-1.html.]
Tôi liền né đi, chỉ vào cô ấy cười lớn nói: “Cô thừa nhận mình ghen rồi à?”
Khuôn mặt Hàn Tuyết bỗng chốc đỏ ửng, đỏ đến mê người, cô ấy liền vớ lấy quyển sách đập vào tôi nói: "Hừ! Ai ghen hả? Chỉ dựa vào tên nghèo kiết xác như anh à"
Tôi ho khan một tiếng, thấy Hàn Tuyết xấu hổ như vậy, cũng không tiếp tục trêu chọc cô ấy nữa, sau đó nói ra vấn đề chính: “Nữ hiệp à, tối nay phải làm sao đây?”
“Anh vẫn ở bên kia đi. Nhưng tôi nhất định sẽ không sợ hãi như lần trước nữa.” Hàn Tuyết nói chắc nịch.
Đợi đến khi trời tối, tôi lại thu dọn đồ đạc đến trường học lần nữa, mẹ tôi hỏi tôi đi đâu, tôi chỉ nói đến ủy ban thôn trực ban. Sau khi đến trường, vốn dĩ tôi định đến lớp học cạnh phòng của Hàn Tuyết để dọn giường, ai ngờ Hàn Tuyết lại nói: “Anh đến phòng tôi đi, trải chăn trên đất ngủ.”
“Hả?” Tôi sững người một lát.
"Hả cái gì, biết thừa là anh vui rồi." Hàn Tuyết nói xong, liền ôm lấy chăn mền của tôi đi, tôi lập tức chạy theo Hàn Tuyết. Thực ra nếu nói bây giờ tôi không vui là giả, nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, xem ra cho dù Hàn Tuyết nói như thế nào, một cô gái nửa đêm gặp phải những chuyện này cũng sẽ sợ hãi. Tôi tự nhủ trong lòng, nếu như tối nay Cô Ngốc lại đến, vậy tôi nhất định phải dũng cảm một chút, không vì điều gì cả, chỉ muốn cho Hàn Tuyết có cảm giác an toàn mà thôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chăn mền của tôi đã được Hàn Tuyết trải ngay ở cửa, bên cạnh thắp thêm nhang muỗi, còn Hàn Tuyết thì ăn mặc kín đáo ở trong màn, tôi đương nhiên sẽ không làm ra chuyện trái với lẽ thường, thật ra tôi còn có chút xấu hổ, vì để che giấu sự xấu hổ của mình tôi đã liên tục nói chuyện với Hàn Tuyết, sau đó vắt óc kể chuyện cười cho cô ấy nghe.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến nửa đêm.
Hàn Tuyết từ từ thu người vào góc tường, còn tôi thì liên tục hút thuốc, trong lúc này cả hai chúng tôi đều không còn tâm trạng nói chuyện. Mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, chúng tôi đang đợi đến mười hai giờ đêm.
Cái gì cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến.
Khi tôi hút được nửa điếu thuốc cuối, chiếc chuông gió trên đầu giường Hàn Tuyết lại reo lên lần nữa. Hàn Tuyết vùi đầu vào đầu gối, cả người run lẩy bẩy.
Còn tôi nắm chặt cây gậy trong tay, mồ hôi lạnh đổ xuống liên tục, tôi từ từ quay đầu nhìn ra cửa sổ.