Người Vớt Xác - Chương 6: Quy Tắc (2)
Cập nhật lúc: 2024-03-24 15:05:22
Lượt xem: 178
Thấy anh tôi sắp bỏ đi, Mã lão tam vội vàng kéo lấy anh ấy, lại nhìn Trần Thanh Sơn cầu cứu, Trần Thanh Sơn đá vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi liền đứng dậy cố gắng nói giúp: “Anh à, anh ba cũng là bạn bè nhiều năm, người nông thôn chúng ta làm gì có tiền, chỉ là muốn tìm hài cốt đứa bé về nhập thổ vi an, anh có thể châm chước một chút không?"
Anh trai lườm một cái khiến tôi rùng mình, ánh mắt này thật sự quá lạnh lùng. Anh ấy nói: "Không được."
Nói xong, anh trai tránh ra khỏi Mã lão tam, đi ra vườn ngồi.
—— Lần này, tôi cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng Mã lão tam thở dài nói: "Diệp Tử, cậu cũng đừng tự trách, đi vào mười hai hang quỷ để vớt xác, bản lĩnh này đáng giá mười vạn, tôi sẽ về nhà gom tiền, dù có phải mượn tiền cũng phải mượn cho đủ.”
Vợ Mã lão tam tóm lấy ông ta nói: “Ông điên à? Mười vạn? Ông không muốn con trai lấy vợ hả!?”
“Con gái cũng là con mình, năm đó không chăm sóc tốt khiến nó rơi xuống nước, bà có biết mấy năm nay tôi sống thế nào không? Khi tôi nhắm mắt lại là thấy con gái đang khóc lóc vùng vẫy dưới nước nói nó lạnh! Dù phải tán gia bại sản cũng phải mang nó về!” Mã lão tam nói xong, mắt liền ửng đỏ đứng lên nói tiếp: “Bây giờ tôi về nhà gom tiền, đợi tôi.”
Sau khi Mã lão tam đi, Trần Thanh Sơn thở dài nói: “Anh trai này của cậu, tính tình thật kỳ quái.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi chẳng biết nói gì, đành đứng dậy đi tới chỗ anh tôi, anh ấy đang im lặng hút thuốc, nhìn từ xa không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Sau khi tôi đi đến bên cạnh, anh trai đưa cho tôi một điếu thuốc, là t.h.u.ố.c lá bình dân ở chỗ chúng tôi, sáu tệ một bao, sau đó anh ấy nhẹ nhàng nói: “Chuyện vớt xác, em đừng bận tâm nữa.”
Tôi gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi, quy tắc không thể làm trái.”
—— Thật ra tôi cũng hiểu rõ, anh trai cũng không thể vì lần này tôi mở miệng mà nhượng bộ, nếu không sau này mọi người đều đến tìm tôi thương lượng giá cả thì phải làm sao? Chẳng lẽ nể mặt người này không nể mặt người kia sao?
Câu nói vừa rồi của Mã lão tam rất có lý, “Bản lĩnh này, đáng giá mười vạn.”
Đến tối Mã lão tam gom đủ mười vạn tệ đưa đến, thậm chí còn có rất nhiều tiền lẻ, vợ anh ta cứ đứng sau lưng khóc, không biết là vì tiếc tiền hay thế nào, khi đưa tiền tay anh ta vẫn run run, nói thật, tôi biết rõ gia cảnh nhà Mã lão tam, cuộc sống của họ cũng không quá tốt, nhìn bộ quần áo tồi tàn của vợ chồng họ, khiến tôi xấu hổ không dám nhận tiền.
Khoảnh khắc này, tôi thậm chí còn cảm thấy anh trai thật sự không có tình người.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cầm tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-vot-xac/chuong-6-quy-tac-2.html.]
Sau khi nhận tiền, anh tôi dùng cách cũ lấy một giọt m.á.u của Mã lão tam, sau đó khiêng bè ra sông, lúc này trời cũng đã tối rồi, tôi liền khuyên anh trai: “Cũng tối rồi, rất nguy hiểm, hay là sáng mai hãy đi?”
“Không sao” Anh trai nói.
Chúng tôi lại đi ra sông Lạc Thủy, vẫn có rất nhiều người đứng xem.
Lần này, anh tôi chỉ mất nửa tiếng đã ra khỏi hang quỷ, trên bè gỗ còn có một bộ hài cốt nhỏ, khi Mã lão tam nhìn thấy bộ hài cốt, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, quỳ xuống đất không ngừng khấu đầu với anh tôi.
Có những số tiền, khi tiêu sẽ rất xót, nhưng đáng.
Chỉ trong một ngày, từ trong mười hai hang quỷ vớt ra hai bộ hài cốt, một bộ hơn ba tuổi, một bộ mười mấy tuổi, anh tôi lại một lần nữa làm mọi người chấn động. Đồng thời cũng có tin đồn nói anh tôi rất “ác”. Chữ “ác” này chính là giá ác, mười vạn tệ, đã thế còn không có tình người, đến cả anh em ruột cũng không nể mặt.
Sau khi nghe xong tôi cũng chỉ cười, nói khó nghe một chút thì mặt mũi của tôi đáng giá mấy đồng chứ?
Sáng hôm sau, có một người nước ngoài biết được tin tức, liền trực tiếp cầm tiền đến tìm anh tôi, anh ta cũng đang muốn tìm người thân, sau khi trả mười vạn tệ, anh tôi vẫn khiêng bè như cũ, rất nhanh đã tìm được hài cốt.
Chỉ mới hai ngày đã kiếm được ba mươi vạn tệ mà còn không tốn bất kỳ khoản vốn nào, thời gian lâu nhất cũng chỉ hơn một tiếng, chính là lần tìm con trai cho Đường Nhân Kiệt, điều này khiến dân thôn chảy nước miếng ghen tị.
Nhưng sau khi vớt xác người thân cho người nước ngoài này, khi trở về, anh tôi đã đem cất lá cờ ghi chữ nhận vớt xác ở mười hai hang quỷ.
Mọi người đều cho rằng bây giờ danh tiếng của anh tôi đã vang xa không cần dựng lá cờ này làm gì nữa, nào ngờ không phải vậy.
Buổi chiều vẫn tiếp tục có người đến, vì anh tôi có thể vớt được xác lâu năm, mà mấy năm nay t.h.i t.h.ể trôi vào mười hai hang quỷ không ít, cho nên số người đến tìm cũng rất nhiều, đến chiều lại có người đến nhà.
“Mỗi năm tôi chỉ vào hang quỷ ba lần, năm nay đã đủ rồi, sẽ không vào đó vớt hài cốt nữa.” Anh tôi nói.
“Có thể châm chước không, thêm tiền cũng được!” Người đến vào buổi chiều đeo kính, mặc đồ hàng hiệu, lái chiếc Mercedes-Benz, nhìn qua có vẻ không thiếu tiền.
“Không được, đây là quy tắc.” Anh trai vẫn dùng giọng điệu không thể nghi ngờ.
Sau đó, anh tôi thực sự không đi vào hang quỷ nữa, sau khi người đàn ông đeo kính lái Mercedes-Benz rời đi, có mấy đợt người nữa đến nhưng anh tôi đều nói giống nhau, đồng loạt từ chối. Sau đó anh tôi dứt khoát dựng cờ nói: "Mỗi năm tôi chỉ vào hang quỷ ba lần, mỗi lần mười vạn. Năm nay đã đủ ba lần, nếu cần vớt xác, năm sau hãy quay lại."