Người Yêu Trên Trời Rơi Xuống - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:18:42
Lượt xem: 246
Nghe thấy bị gọi tên.
Không cần suy nghĩ kỹ, tôi lập tức đáp lại theo phản xạ.
Giơ tay đứng dậy, la lên.
Đột ngột đứng dậy, thành công đem ánh mắt mọi người kéo đến trên người tôi.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Ánh mắt Thẩm Từ An rất lạ, nói với tôi: "Vấn đề bạn học vừa hỏi, em trả lời đi.”
Tôi rất bối rối.
Vấn đề gì?
Tôi bóp đùi.
À, đúng rồi, có thể hôn Thẩm Từ An không?
Trong đầu nổ vang một tiếng.
Cmn!
Người này chắc chắn là cố ý.
Thẩm Từ An tiếp tục hỏi: "Có thể hay không thể?”
Trời xanh, chẳng lẽ tôi nói có thể thì Thẩm Từ An thật sự sẽ cùng huynh đài kia hôn nhau sao?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, hình ảnh đẹp đến mức tôi không nỡ nhìn vào.
Tôi theo bản năng mà lắc mạnh đầu.
“Không được, đương nhiên không thể.”
Thẩm Từ An cười khẽ một tiếng, quay đầu nói với vị huynh đài đang đỏ mặt tía tai kia: "Bạn học này, bạn học Khương Niệm nói không thể.”
Vị huynh đài kia chân tay luống cuống gãi đầu: "Ha ha, em, em chỉ nói đùa.”
Thẩm Từ An nhíu mày: "Các bạn tốt, hôm nay kết thúc ở đây, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.”
“A, đúng rồi, bạn học Khương Niệm ở lại một chút.”
Tôi: "...”
Lâm Gia kéo áo tôi, nhỏ giọng hỏi: "Đây là thế nào?”
Tôi suy sụp.
“Gia Gia, nếu nửa giờ sau tớ không về, cậu nhớ đến nhặt x/á/c tớ.”
Lâm Gia: "???”
***
Tôi đi theo phía sau Thẩm Từ An, trong lòng lo sợ bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-yeu-tren-troi-roi-xuong/chuong-7.html.]
Mãi cho đến bãi đỗ xe, Thẩm Từ An đứng lại.
Tôi mới ngượng ngùng mở miệng: "Ha ha, luật sư Thẩm, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở trường chúng tôi.”
Thẩm Từ An mở cửa xe, khom lưng lấy một cái túi từ ghế lái phụ ra.
Anh đưa tay đưa tới trước mặt ta: “Không khéo chút nào.”
Tôi: "Hả?”
Tôi không hiểu mở túi ra nhìn, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Bên trong là truyện cổ tích, hoàng tử cầm giày thủy tinh tìm được cô bé Lọ Lem.
Và Thẩm Từ An đã nhặt được đôi dép tôi làm mất khi chạy trốn.
Tình yêu chưa nói tới, chỉ nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh ta, tôi cảm thấy chúng tôi đại khái sẽ thành nguyên cáo và bị cáo.
Tôi lau mồ hôi trên trán: "Luật sư Thẩm, nếu không anh nghe tôi giải thích trước, ngày đó đầu óc tôi thật sự không tỉnh táo, tôi thật sự không phải cố ý khinh bạc anh.”
Thẩm Từ An dựa vào cửa xe: "Nhưng tôi cảm thấy em cố ý.”
Tôi đờ đẫn trong một giây.
Một câu trích dẫn kinh điển chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi hắng giọng một cái, đặc biệt nói: "Tôi không muốn anh cảm nhận được nó, tôi muốn tôi cảm nhận được nó.”
Thẩm Từ An mở mắt thản nhiên nhìn tôi một cái.
Tôi ngay lập tức sợ hãi.
“Ha ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi.”
"Tôi xin lỗi. Xin lỗi còn không đủ sao? Đều là lỗi của anh nên tôi mới cả gan hôn anh vì d/ụ/c v/ọ/n/g. Nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm. Chính anh khiến tôi mất kiểm soát."
“Luật sư Thẩm, tôi van cầu anh, đừng kiện tôi có được hay không? Tôi chỉ là sinh viên đại học mà thôi, khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, hu hu hu.”
Còn chưa kêu rên xong, giây tiếp theo, đầu bị gõ một cái, Thẩm Từ An vẻ mặt buồn cười nhìn chằm chằm tôi.
“Khương Niệm, tôi có nói muốn kiện em sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn.
Nhiều lần xác định Thẩm Từ An không có ý kiện tôi, tôi mới từ từ mở miệng.
“Lúc mơ.”
Anh còn đưa tôi ra tòa.
Ánh mắt Thẩm Từ An mỉm cười: "À, em mơ thấy tôi thế nào?”
Tôi lặng lẽ đỏ hai má.
“Cái này... Không thể nói... Không thể nói.