Nguyệt Khê - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-16 14:38:38
Lượt xem: 13
Tôi nghĩ một chút rồi cầm một quả quýt, đưa đến trước mặt anh ấy, tự nhiên nói: "Anh Hạ Quy, anh ăn quýt không?"
Bất ngờ nghe thấy lời của tôi.
Cậu thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng chạm phải đôi mắt cười hình hạnh nhân của tôi.
Ánh mắt anh thoáng rung động, rất lâu sau anh mới tỉnh lại, đưa tay nhận lấy quả quýt từ tay tôi, giọng trầm lạnh: "Cảm ơn."
Bàn tay anh rất đẹp, dài và trắng, các khớp ngón tay rõ ràng.
Tôi nhìn một lát, thầm tán thưởng, không hổ là nhân vật chính.
Đẹp trai thế này, dù trước khi xuyên không hay sau khi xuyên không, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được!
Thần tiên!
Thật sự là thần tiên!
Ở phía xa, anh trai tôi đang dán giấy lên cửa sổ, bỗng thấy tôi và Chu Hạ Quy ngồi gần nhau, mặt anh dán sát vào cửa kính, nhìn chằm chằm vào vị trí của chúng tôi, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhỏ.
Tôi vô tình quay đầu lại, suýt chút nữa giật mình c.h.ế.t khiếp.
Yêu quái từ đâu ra vậy, mau trục xuất ngay đi!
Đến ngày lễ tình nhân, khi tôi trở về ký túc xá, chỉ thấy các bạn cùng phòng người thì trang điểm, người thì chọn đồ.
Còn một người đang gọi điện thoại cho bạn trai.
Nhìn thấy tôi vào, Tiểu Hà - người bạn thân nhất trong phòng - liếc nhìn tôi một cái, rồi áy náy nói: "Nguyệt Khê, xin lỗi nhé, bữa tối tớ không ăn với cậu được rồi."
Tôi phẩy tay: "Không sao, cậu cứ đi hẹn hò đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyet-khe/chuong-12.html.]
Trong ký túc xá, ngoại trừ tôi ra thì ai cũng có người yêu.
Tôi cũng chẳng cảm thấy có gì, nhưng khi đang chọn món ăn giao hàng thì anh trai tôi bất ngờ gọi đến. Thấy tên anh hiện lên, tôi liền bắt máy: "Anh à."
Ngay lập tức, giọng nói rạng rỡ của anh vang lên trong tai: "Em gái, em ăn tối chưa?"
Tôi: "Chưa ăn."
Mạnh Vân Xuyên: "Không ăn cùng các bạn à?"
Tôi im lặng một chút, rồi nói: "Mọi người đều đi hẹn hò cả rồi."
Vừa nói xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Tôi nghĩ rằng anh sẽ bảo tôi phải ăn uống đầy đủ này nọ, nhưng không ngờ, anh lại nói ngay: "Anh đến đón em, cùng nhau đi ăn nhé, ăn một mình buồn lắm."
Giọng nói anh rất tự nhiên, như thể chỉ là một lời đề nghị bình thường.
Nhưng tôi có thể nghe rõ sự quan tâm trong đó, khiến lòng tôi chợt thấy ấm áp.
Tôi không kìm được mà trả lời dịu dàng: "Vâng~"
Nhưng chẳng được mấy chốc, tôi liền lập tức hối hận.
Đặc biệt là khi Mạnh Vân Xuyên đẩy một Chu Hạ Quy say khướt vào lòng tôi.
Tôi trợn tròn mắt. Nhìn người đàn ông đang cúi đầu, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, có vẻ say, chân đứng không vững. Anh trai tôi đẩy nhẹ, khiến anh ta ngã vào lòng tôi.
Mái tóc đen lướt qua cổ tôi, khiến tôi thấy ngứa ngáy.