Nguyệt Lão Hạ Phàm Ngày Ngày Làm Cá Mặn Ăn Dưa Cùng Với Ma Vương HE - 19
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:31:42
Lượt xem: 73
Ta ngồi ngay ngắn ở bên người nương ta, nhíu mày nhìn về phía Trần quốc hoàng tử, hắn bên người hắc khí lượn lờ, thậm chí loáng thoáng có thể thấy rõ đuôi rắn phía sau hắn.
Không chỉ có là hắn, kể cả người hầu bên cạnh hắn, cũng sớm đã không phải người.
Hắn chú ý tới ánh mắt ta, đối ta lộ ra cười lệ khí, giơ lên chén rượu hướng về kính ta một ly.
Hiển nhiên, hắn cũng biết ta là ai.
Ma tộc tăng trưởng tu vi, đơn giản có hai loại biện pháp, một là thành thành thật thật tu luyện, hai là điêu cuồng cắn nuốt tinh khí.
Tam giới thái bình, Ma giới không dám chọn gây sự, cho nên mấy đại hộ pháp bọn họ thậm chí tân Ma Tôn, đều dựa vào cắn nuốt đồng loại để gia tăng thực lực.
Mà hiện tại, ta không ngờ bọn họ hẳn là bắt đầu hướng Nhân giới cùng Thiên giới xuống tay, chắc chắn đang vội vàng muốn gia tăng thực lực, phỏng chừng là có âm mưu nào đó.
“Bổn hoàng tử lần này tới, là muốn hướng tới hoàng đế Đại Yến, cầu một đoạn lương duyên.” Hắn biếng nhác hành lễ, vô cùng cung kính hữu lễ cực kỳ.
Cha ta nhìn về chỗ hoàng đế đường ca đang ngồi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hoàng đế đường ca cười cười, trả lời nói: “Trần quốc hoàng tử thật biết nói đùa, trẫm mới vừa cập quan không lâu, dưới gối vô tử vô nữ, làm sao có thể để hoàng tử cầu được lương duyên chứ?”
Hắn nhìn về phía ta: “Ngài không có, không đồng nghĩa thúc thúc Nhiếp Chính Vương ngài không có nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyet-lao-ha-pham-ngay-ngay-lam-ca-man-an-dua-cung-voi-ma-vuong-he/19.html.]
“Bổn hoàng tử nghe nói, Phong Hòa quận chúa ở Đại Yến, có mỹ danh là thần nữ nương nương mà.”
“Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ta có chút vô ngữ mà méo miệng, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn đ.â.m đầu vào.
Mấy năm nay ở cùng ta không ngừng thử, hai tên bém người này hiện giờ đã có thể tự do hợp thể hay tách phân ra. Ngươi nói ngươi bày mưu tình kế người khác không chừng có biện pháp tìm ra con đường sống, rình rập ta là muốn đ.â.m đầu vào tử lộ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người huynh đệ này chắc là không sống qua buổi tối đêm nay nha.
Còn không đợi cha mẹ ta nói chuyện tên đó, Ân Chỉ Xuyên cười nói: “Trần quốc hoàng tử đến chậm rồi, Phong Hòa quận chúa chính là thê tử chưa qua cửa của hai huynh đệ bọn ta. Nếu ngài thật sự đến cầu lương duyên, vẫn là thành thật xem xét cô nương nha khác đi.”
“Ngài cũng biết mà, đệ đệ ta thường đi theo nương ta chinh chiến tới nay, chưa từng nếm mùi vị thất bại.”
Ân Chỉ Hành lần này không có phá đám, còn rất phối hợp: “Ta là người này từ trước đến nay tính tình phải nói khá tốt. Hoàng tử ngài đã đi vào đất Đại Yến, mong ngài lành lặn trở về Trần quốc. Đương nhiên, ngài tốt nhất thu hồi câu vừa nói ra khi nãy.”
Khi Trần quốc hoàng tử nhìn thấy hai người bọn họ liếc mắt một cái, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, vừa mới còn thập phần khoe khoang, trên mặt đã che kín bằng sợ hãi.
Đối với hai người bọn họ chính là sự cung kính hành lễ từ bản năng.
Chỉ là đáng tiếc, tuy là hằn sợ đi nữa, còn không biết có thể hoàn hảo trở về Trần quốc.