Nguyệt Lão Hạ Phàm Ngày Ngày Làm Cá Mặn Ăn Dưa Cùng Với Ma Vương HE - 23: Phiên ngoại
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:34:25
Lượt xem: 109
.
Đám kia hài tử kia không ngừng ném tới ném lui, cuối cùng vứt bỏ ta trong bùn đất. Lúc này trước mắt ta một mảnh mơ hồ, đã không cảm giác hoạt động bản năng của cơ thể mình nữa.
Ta thậm chí quên mất, ta là ai.
Dùng hết toàn lực cúi đầu vừa thấy, ta mới thấy trên người đầy lông chim đen nhánh, tuy rằng còn có loang lổ vết máu, xem ra ta hẳn là không phải người.
Ánh mắt mờ nhạt dần nén chặt vào mặt bùn đất, cơ thể cứng ngắc cùng mặt đất nóng rực khiến ta biết hẳn là sống không lâu.
Nhưng một làn váy xanh nhạt lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta.
Nàng rón ra rón rén mà nâng lên ta, sau đó dường như chạy trốn như điên, tựa hồ rất sợ hãi những tiểu hài tử nhân loại kia.
Chạy đến một cây đại thụ, nàng buông ta, cùng ta nói: “Quạ đen nhỏ, ngươi ở đây, không nên đến chỗ nhiểu người đâu. Đám người nhân loại không thích động vật nhỏ đen thui như ngươi đâu.”
Nguyên lai ta là tiểu quạ đen.
Trong tay này tản ra tía sáng ấm áp, làm ta cảm giác không ngừng thoải mái hơn trước đó.
“Nhân loại ở đây, thích động vật ngoan ngoãn dễ thương. Nếu ngươi muốn bảo toàn tính mạng, nên nghe lời.”
Nàng hăng say nói rất nhiều, ánh sáng chữa thương ta không ngừng. Tuy không hề mở miệng, nhưng ta cảm nhận được nguồn linh lực cuồn cuồn chảy khắp cơ thể ta. Ta lại bất giác ỷ lại lên, ỷ lại hơi thở ôn nhu, tựa như nàng vậy.
Ta dựa vào tay nàng cọ cọ, muốn nàng mang theo ta.
Nhưng nàng không hiểu ta ý tứ, biến ra một mầm cỏ non, đặt ở ta bên người: “Ngươi ăn cái này đủ rồi. Hiện tại ta cũng vừa mới vừa tu thành người, cái địa phương tu hành kia không cho phép mang sủng vật, cho nên ngươi chỉ có chính mình bảo vệ tốt chính mình, ngươi nên trốn tốt nha.”
Nói xong những lời này, nàng liền đem ta đặt ở một chỗ ẩn nấp góc, xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyet-lao-ha-pham-ngay-ngay-lam-ca-man-an-dua-cung-voi-ma-vuong-he/23-phien-ngoai.html.]
Ta đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng không ngừng biến mấy, lại cúi đầu nhìn nhìn trên mầm cây nỏ nằm trên mặt đất. Không khỏi nghĩ thầm, không biết nàng còn có thể hay không trở về.
Ta ở nơi đó đợi thấy nàng rất rất nhiều ngày đêm, nửa phần cũng không rời khỏi đó, cũng không ăn cái mầm cây nhỏ mà nàng để lại cho ta. Giống như chỉ có nó mặt trên, còn tàn lưu hơi thở ấm áp như trong cơ thể ta.
Nhưng nàng không có trở về, ta chỉ chờ tới một con dã thú đói khát, nó đem ta một ngụm nuốt vào.
Sắc bén hàm răng đem ta cắn đến nhỏ vụn, nhưng rất kỳ quái, ta cũng không có mất đi ý thức, nhưng ta bực bội nó, nó dám phá hủy thân thể chứa hơi thở ấm áp của nàng.
Ta ở bên trong thân thể dã không ngừng va chạm gào rống, nghe thấy nó kinh hãi kêu lên từng tiếng.
Chờ ta lại mở mắt ra, lại phát hiện mầm cây nhỏ vẫn nằm vạnh bên người, nhưng ta kinh ngạc phát hiện, ta đã mọc ra tứ chi đầy đủ.
Ta biến thành cái con dã thú kia.
Ta đem mầm cây nhỏ giấu ở trên người, một đường chạy về hướng mà nàng đã rời đi. Nhưng ta không có thể tìm được nàng, một chút hơi thở cũng không.
Sau lại ta gặp được rất nhiều chuyện kỳ quái, ta không ngừng bị hủy đi gân đoạn cốt, cắn nuốt nhập vào bụng.
Từ nhân loại nhỏ bé lại thành hình tiểu yêu, thậm chí đám Ma Vương hùng hồn xưng bá một phương, nhưng bọn chúng không đánh thắng ta.
Ta vẫn không ngừng tu luyện, mặc kệ người vẫn là ma, thậm chí thần tiên, dục niệm, tham niệm, tà niệm của đám người này đều có thể trở thành khí linh để ta chuyển hóa tu luyện. Nếu tu vi càng cao, ta có thể thông qua mầm cây nhỏ này, càng rõ ràng mà cảm nhận được hơi thở của nàng.
Ma giới người người đều nói, ta từng là Ma giới chi chủ Ma Tôn Hành Xuyên, nhưng ta không nhớ rõ, cũng không để bụng, ta chỉ muốn nhìn thất nàng nàng, muốn đắm chìm trong hơi thở ấm áp kia một lần nữa.
Như vậy, cảm giác hít thở không thông tựa hồ như tra tấn đi qua mấy ngàn năm.
Công lực ta cuối cùng tấn thăng bậc mới, càng quan trọng, ta rốt cuộc lại một lần, càng cảm nhận được hơi thở của nàng rõ ràng hơn.
Hơi thơ của Tiểu Hòa Miêu.
Ta có thể gặp được nàng rồi.