Nha Hoàn Báo Thù - Chương 14.
Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:37:04
Lượt xem: 495
Gần đây cô gia rất ít nói chuyện với ta.
Từ đầu năm nay cô gia đã thường xuyên vào cung, thường xuyên liên lạc với Đào Trọng Nghĩa.
Chuyện triều đình, chuyện giữa các nam nhân, ta không hiểu.
Nhưng ta có thể nhìn thấu công chúa, công chúa ngày càng mất bình tĩnh.
Cô gia vẫn thường nói với ta, sắp rồi, sắp rồi…
Khiến lòng ta ngứa ngáy không thôi. Ta không hiểu. Ta chỉ mong ngóng việc mau chóng thành công mà thôi.
Rất nhanh đã hiểu, cái gì là sắp rồi.
Triều đình nhiều lần chinh chiến, hao tổn dân lực, bất đắc dĩ hoàng đế lại muốn chọn một nữ nhi ra ngoài, để đi hòa thân. Hoàng đế dưới gối có ba vị công chúa, tam công chúa đã đi hòa thân.
Ngũ công chúa vừa sinh ra đã yểu mệnh.
Chỉ còn lại thất công chúa, Lan Hương.
Công chúa quỳ ngoài cửa, cầu xin hết lần này đến lần khác:
- Hoàng huynh, Lan Hương không muốn đi hòa thân, Lan Hương chỉ muốn ở bên huynh, Lan Hương không làm công chúa nữa, không làm công chúa nữa, dù làm nô tì, dù lấy kẻ bán buôn, Lan Hương đều nghe lời huynh. Hoàng huynh, huynh đừng đưa Lan Hương đi, đừng đưa ta đi, hu hu hu hu…
Đào Trọng Nghĩa không động lòng, chỉ bảo hạ nhân:
- Chăm sóc công chúa, đừng để nàng đập đầu, lỡ bị thương, các ngươi khỏi cần hầu hạ nữa.
Hạ nhân nhanh chóng lui xuống.
Không cần hầu hạ nữa, tức là không cần sống nữa.
Có người dùng sự hung hăng dữ tợn để thể hiện sự tàn nhẫn, có người chỉ dùng một câu nhẹ nhàng, đã quyết định sinh tử của người khác như con kiến ngọn cỏ.
Nhà bếp nhỏ đưa món bánh táo tàu lên, những lời cầu xin giả dối của ta nghẹn lại trong cổ họng.
Ta chẳng hề thích ăn bánh táo tàu, nhưng ta thực sự cần dựa vào Đào Trọng Nghĩa.
Khi không có cái phao nào để bám vào, dựa vào kẻ thù cũng không phải chuyện đáng xấu hổ.
Chỉ là ta vốn là người tốt bụng, ta vẫn đi gặp công chúa.
Nàng hiện tại như một con rối, mặc cho người ta sắp đặt.
Nàng thử từng bộ hôn phục, khi thấy ta, cũng không còn sức để gào thét, chỉ nói:
- Ngươi đến rồi à?
Ta mang một bát mì đến gặp nàng.
Hôm nay là ngày mười ba tháng bảy.
Lại một vòng luân hồi, lại là một năm sinh thần.
Ta nói:
- Công chúa, những bức họa đó nên thu lại, để tránh làm hoàng huynh không vui.
Nàng rất lâu không nói gì.
Một lát sau, mắt nàng sáng như sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-hoan-bao-thu/chuong-14.html.]
Ngày hôm sau, cả phủ mặc đồ tang màu nhạt.
Chỉ có công chúa là mặc váy lụa đỏ, nàng cười rạng rỡ, ngay cả móng tay cũng sơn màu đỏ tươi, rồi thẳng tiến vào thư phòng của Đào Trọng Nghĩa.
Nàng là công chúa, không ai dám cản nàng.
Chỉ là khi mở cửa ra, thấy ta và Đào Trọng Nghĩa cùng quỳ bên nhau, mặc đồ tang.
Công chúa sững sờ một lúc, rồi lao vào lòng Đào Trọng Nghĩa:
- Hoàng huynh, huynh đừng đưa ta đi, đừng đưa ta đi…
Đào Trọng Nghĩa đã gạt nàng ra:
- Không ở trong phủ chuẩn bị đám cưới cho tốt, ra đây làm gì…
Giọng công chúa nghẹn ngào:
- Đào Trọng Nghĩa, huynh muốn dùng việc hòa thân để kích thích ta có đúng không? Kích thích để ta thừa nhận ta thích huynh? Ta sai rồi, ta thua rồi, ta thích huynh… Rất lâu rồi ta đã thích huynh, ta ghét làm muội muội của huynh, ghét huynh tìm phò mã cho ta, ghét huynh lo lắng cho tương lai của ta. Ta chỉ muốn tương lai có huynh, cái gì mà phò mã, cái gì mà hòa thân, ta không cần!
Đào Trọng Nghĩa hạ giọng:
- Phò mã là ngươi g.i.ế.c sao?
Công chúa gật đầu, nàng kích động kéo lấy Đào Trọng Nghĩa:
- Hắn chẳng qua chỉ là con trai của một quan nhị phẩm, một kẻ dựa vào gia tộc mà làm càn, làm sao so được với hoàng huynh, hắn xứng với ta sao? Khuyên hắn từ hôn hắn không chịu, vậy thì chỉ có g.i.ế.c hắn…
Đào Trọng Nghĩa đẩy nàng ngã xuống đất:
- Người đâu, đưa công chúa về, trước khi hòa thân, không cho phép rời khỏi phòng nửa bước!
Công chúa ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Đào Trọng Nghĩa:
- Hoàng huynh, ta thích huynh! Ta thích huynh! Huynh nhìn xem bộ hôn phục này, không đẹp sao? Huynh nuôi ta mười năm, bây giờ biết ta không phải muội muội của huynh… Ta lấy huynh, ta lấy huynh có được không… hoàng huynh!
Bốp!
Đào Trọng Nghĩa quăng một cái tát đánh công chúa ngã xuống đất.
Ta vội quỳ xuống đất.
Đào Trọng Nghĩa hỏi ta:
- Hài lòng chưa?
Ta uất ức:
- Nàng chiếm hoàng huynh mười năm, còn ức h.i.ế.p ta, mắng ta, ta ghét nàng! Hoàng huynh, huynh đưa nàng đi, có phải để xả giận cho ta không?
Ta nắm chặt ngón út của Đào Trọng Nghĩa, không chịu buông tay.
Huynh có vẻ rất thích điều này, chạm nhẹ vào mũi ta:
- Được, để xả giận cho A Lan của chúng ta.
Hắn vẫn luôn thích kiểm tra sự phục tùng của ta.
Hắn muốn ta đối tốt với công chúa, ta liền đối tốt với nàng.
Hắn muốn đưa công chúa đi, vậy thì ta có thể trút giận.