Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha Hoàn Thanh Chi - 11

Cập nhật lúc: 2024-11-04 04:13:35
Lượt xem: 268

16

 

Phủ mới của thiếu gia rất xa hoa, qua bốn lớp sân lớn, ta thấy thiếu gia đang đợi ở đại sảnh.

 

Ta tiến lên từ từ hành lễ, thiếu gia lập tức miễn lễ, bảo ta ngồi xuống.

 

Sau vài câu chuyện trò, thiếu gia cho lui hết hạ nhân.

 

“Thanh Chi, ngày trước ta đã phụ nàng, những năm qua, nàng có hận ta không?”

 

“Thiếu gia, người mỗi người mỗi số phận, oán trách cũng chẳng để làm gì.”

 

“Vậy nàng có nguyện ý trở thành nữ chủ nhân của phủ tướng quân này không?”

 

Ánh mắt thiếu gia ngập tràn hy vọng: “Ta sẽ bù đắp cho Lưu Thập Tam, rất rất nhiều, ta biết hắn là một người tốt.”

 

Ngài định nắm lấy tay ta, nhưng ta đứng lên, lui lại một bước.

 

Giờ đây, ta không còn là Thanh Chi của năm xưa, ngài cũng không còn là thiếu gia thuở ấy.

 

Những rung động thời niên thiếu thoáng qua trong khoảnh khắc.

 

Khi còn trẻ, ta đã từng nghĩ, nửa kia của mình nên là một người như thiếu gia, phong quang rực rỡ, dịu dàng như ngọc.

 

Nhưng xa cách nhiều năm, thời gian cứ thế trôi qua, điều còn đọng lại mới thực sự là thứ chân tình có thể lay động lòng người.

 

Những hồi ức đẹp chỉ cần giữ trong tim.

 

Chính cuộc sống giản dị giữa nhân gian mới có thể từ từ thấm vào lòng người.

 

Ta từ biệt thiếu gia, lặng lẽ trở về nhà.

 

Một lọn tóc rơi xuống, ta phát hiện đã có một sợi tóc bạc trong đó.

 

Ta mỉm cười vuốt lọn tóc bạc vào nếp.

 

Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi tuyết, giống như ngày ta rời khỏi Tống phủ, cũng là trận tuyết lớn như thế.

 

Khi gần về đến nhà, các ngôi nhà hai bên đều đã lên đèn.

 

Từ xa, ta đã thấy Lưu Thập Tam đội nón, cầm một chiếc đèn lồng chờ đợi trước cửa, ba đứa con quây quần bên cạnh hắn.

 

“Cha ơi, mẹ không về nữa sao?”

 

“Phải đấy, có một thím bảo mẹ đã vào phủ tướng quân, sẽ không cần chúng ta nữa.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Mẹ thật sự không cần chúng ta nữa sao?”

 

“Không đâu, mẹ các con sẽ không nỡ rời xa chúng ta!” Lưu Thập Tam cầm đèn chạy về phía ta, trong mắt tràn đầy niềm vui.

 

Ba đứa nhỏ cũng như ba chú chim nhỏ líu ríu chạy đến bên ta.

 

Lưu Thập Tam phủi lớp tuyết đọng trên vai ta, rồi cởi áo choàng choàng lên người ta.

 

“Bánh hoa quế mua rồi, Hồng Cẩm còn hầm gà cho chúng ta.”

 

Lưu Thập Tam chẳng bao giờ biết nói những lời ngọt ngào, trong miệng hắn lúc nào cũng là những chuyện vụn vặt của cuộc sống.

 

Nhưng chính những chuyện vụn vặt ấy lại khiến lòng ta cảm thấy ấm áp, an yên.

 

Ta cúi xuống bế một đứa nhỏ lên: “Nào, chúng ta về nhà ăn bánh hoa quế thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nha-hoan-thanh-chi/11.html.]

 

“Tốt quá!”

 

Lũ trẻ reo mừng, cả nhà năm người cùng nhau bước đi trong tuyết.

 

17

 

Lưu Thập Tam ngã bệnh, sau khi đứa con thứ hai kết hôn, hắn liền đổ bệnh, chẳng thể gượng dậy nổi. Ta ở bên chăm sóc hắn không rời nửa bước.

 

Thời gian hắn ngủ ngày càng nhiều, có khi ngủ liền một ngày một đêm, chỉ tỉnh lại một lát ngắn ngủi.

 

Lần này, hắn tỉnh dậy lâu hơn bình thường.

 

Hắn còn nói muốn ăn bánh hoành thánh nhân rau tề thái.

 

Ta định tự tay làm cho hắn, nhưng hắn bảo ta ngồi lại trò chuyện với hắn một lát.

 

“Thanh Chi, nếu ta đi rồi, nàng hãy đến với tướng quân Tống.”

 

Ta mắng hắn nói bậy, hắn chỉ cười khà khà.

 

“Đi theo ta, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.”

 

“Làm gì có, đi theo ngươi, cuộc sống chẳng phải ngày càng tốt đẹp sao.”

 

“Đúng vậy, từ khi nàng đến, đời ta ngày một tốt hơn.”

 

Lưu Thập Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Nàng không biết, lúc đưa một đồng tiền cho người của Tống phủ ta vui thế nào, khụ khụ… Ta, Lưu Thập Tam, cũng có thể cưới vợ rồi.

 

“Nhưng ta cũng biết nàng không cam lòng, ta trông thế này, ngay cả cha mẹ cũng bỏ rơi, làm gì có nàng nương nào chịu gả cho ta.

 

“Ta tưởng nàng sẽ bỏ đi, nhưng nàng đã ở lại. Thanh Chi, mỗi lần gác đêm trở về thấy nàng vẫn còn ở đây, ta thật sự rất vui…”

 

Lưu Thập Tam nói rất nhiều, ta nghẹn ngào, rưng rưng nói: “Ta biết cả rồi, nhưng ta tự nguyện ở lại với ngươi.”

 

“Có một chuyện nàng chưa biết.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Nhà ta làm gì có bảo vật gia truyền nào. Số tiền đó, là thiếu gia của nàng đưa cho ta. Khi ấy chính ngài chủ động tìm đến, đưa số tiền đó cho ta. Thiếu gia là người tốt, sau này trở thành quan lớn, còn tặng cho chúng ta bao nhiêu đồ.

 

“Thanh Chi, nàng là người tốt như vậy, đáng lẽ nên ở bên một người tốt, chứ không phải ở cạnh ta mà lãng phí cuộc đời.”

 

Nước mắt ta lăn dài.

 

Tiếng bước chân từ phòng ngoài vọng vào, có lẽ là đứa con thứ ba đã mang hoành thánh đến.

 

Ta định đứng dậy, nhưng Lưu Thập Tam đã nhắm mắt, lặng yên không nhúc nhích.

 

“Thập Tam, Thập Tam!”

 

Ta gọi hắn rất nhiều lần, nhưng không có hồi đáp.

 

Hắn đã đi rồi…

 

Trong lễ tang của Lưu Thập Tam, thiếu gia đã đến, đích thân viết câu đối, mang theo vòng hoa.

 

Vì thế, không ít quan viên, thương gia cũng đến thắp nén nhang.

 

Cả đời Lưu Thập Tam chịu người đời khinh khi, qua đời rồi lại trở nên danh giá.

 

Nhưng điều khiến ta không thể quên, vẫn mãi là đôi mắt đỏ hoe của hắn ngày Hồng Cẩm xin lỗi.

Loading...